Sáng ngày thứ ba, lúc tỉnh lại, vửa mở mắt ra Y Nhân đã nghe thấy giọng Hạ Lan Tuyết đầy lo lắng: “Nàng ta ngủ lâu như vậy rồi, thật sự không sao chứ?”
“Xin vương gia yên lòng, nương nương rất khỏe, quả thật chỉ ngủ thiếp đi thôi.” Thái y vừa lau mồ hôi vừa sợ sệt đáp.
“Hừ” Hạ Lan Tuyết còn định nói gì đó thì Thập Nhất ngồi bên giường trông chừng đã thấy Y Nhân đang tròn mắt nhìn mình, không khỏi reo lên: “Vương gia, tiểu thư tỉnh rồi kìa, tiểu thư không sao cả.”
Y Nhân ngơ ngác nhìn Thập Nhất rồi duỗi lưng một cái, thong thả nói: “Lâu lắm không ngủ say được thế này, Thập Nhất, chuẩn bị giấy bút đi.”
Thập Nhất kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình: sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn khởi, quả là không sao hết.
Hạ Lan Tuyết đang túm cổ áo tay đại phu kia, thấy vậy liền buông y ra, tròn mắt kinh ngạc nhìn Y Nhân, hệt như Thập Nhất.
Nhưng Y Nhân chẳng hề để ý tới bọn họ, chỉ duỗi chân duỗi tay ngồi dậy rồi lê giày tới trước bàn, rút một cây bút lông từ ống bút, có điều Thập Nhất còn chưa kịp mài mực. Cô liền đưa ngay bút lên miệng liếm rồi cúi xuống bắt đầu vẽ.
Đây là lần đầu Hạ Lan Tuyết trông thấy Y Nhân vẽ tranh, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú của cô vô cùng chăm chú, cặp mắt vẫn mơ màng lãng đãng lại mang vẻ chuyên tâm lạ thường.
Dường như có một vầng sáng kỳ dị trong chớp mắt đã bao bọc lấy cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170833/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.