Edit: Docke
Hạ Lan Tuyết xoay người, bạch y nhẹ nhàng bay bay, không vướng bụi trần, không vương phàm luyến.
Lần đầu tiên — anh rời xa Dung Tú mà bước đi lại kiên định như vậy.
Đi tới trước mặt Y Nhân, Y Nhân đang đờ đẫn nhìn hắn, Hạ Lan Tuyết vươn tay nắm lấy tay cô lôi đi, Y Nhân ngây ngốc không nói được một lời.
Y Nhân hơi lảo đảo một chút, rồi cũng lảo đảo đi theo hắn.
Hạ Lan Tuyết đi rất nhanh. Cứ như vậy đi không ngừng, chẳng màng xem lại phong thái. Dọc theo đường đi, vô số cung nữ thái giám thỉnh an với anh, anh cũng không thèm nhìn qua một cái. Y Nhân hoài nghi bọn họ đi dọc theo hoàng cung đến một chỗ khác. Cũng không biết đã vượt qua mấy cái sân, đi qua bao nhiêu hành lang, Hạ Lan Tuyết cuối cùng cũng ngừng lại.
Y Nhân đi phía sau bị dừng lại đột ngột, đâm sầm vào lưng hắn, chưa kịp đứng vững đã nghe hắn nói: “Y Nhân, bản vương đã thôi ngươi rồi, từ nay về sau, ngươi không còn là Vương phi, chờ yến tiệc kết thúc, ta sẽ sai người đưa ngươi về nhà.”
“Ngươi không hài lòng ta?” Y Nhân nhấp nháy mắt hỏi.
Hạ Lan Tuyết cười yếu ớt, lắc đầu: “Không phải do ngươi, ta thôi ngươi — ngươi vốn không thích bản vương, tội gì phải chết già trong phủ?”
Y Nhân trả lời không cần suy nghĩ: “Bởi vì… Cây cao thì bóng cả, ngươi là cây cao, ta muốn núp dưới bóng của ngươi.”
Một người đầy đủ tiêu chuẩn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170824/quyen-1-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.