Edit: Docke
Dọn xong giá gỗ, Y Nhân theo như lúc trước, ngồi một góc, chờ khách tới cửa.
Nhưng ở cái triều đại này, người bán tranh chữ không nhiều, vẽ tranh dạo có sinh ý nhưng không thành hình. Y Nhân cứ như vậy ôm ống đựng bút giấy tuyên thành ngồi chờ. Chờ đến lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà cũng không còn, vẫn chưa có được khách nào.
Không có khách, sẽ không có tiền, không có tiền, sẽ không có cơm ăn, đây là một quan hệ nhân quả quá mức đơn giản.
Y Nhân đang chuẩn bị từ bỏ ‘Há miệng chờ sung’, đứng lên thét to vài tiếng thì vị khách đầu tiên rốt cuộc đã đến cửa.
Vị khách cúi người xuống, nhìn Y Nhân đã đói bụng đến nỗi toàn thân không còn chút sức lực, hỏi: “Có vẽ tranh không?”
“Dạ.” Y Nhân tinh thần chấn động, một bên đáp lời, một bên ngẩng đầu. Sau đó, nàng nhìn thấy … Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần vẫn mặc trang phục lúc sáng, ôn nhuận thân thiết. Hắn nhìn Y Nhân cười cười, tiện thể ngồi xuống một thạch đôn (ghế đá) đối diện Y Nhân: “Bao nhiêu tiền một bức?”
“Tùy lòng hảo tâm.” Y Nhân đáp.
“Tốt, vẽ tranh đi.” Bùi Nhược Trần nói xong, nhàn hạ tạo tư thế, thật giống một vị khách tiêu chuẩn.
Y Nhân cũng không hàm hồ, dựng giá gỗ, lấy vài cây bút, thật nghiêm túc làm việc.
Bùi Nhược Trần vẫn rất an tĩnh. Hắn quả là một vị khách tuyệt hảo, không kén chọn, chỉ là ngồi một chỗ, tay khoát lên đầu gối, an tĩnh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170803/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.