EDITOR: DOCKE
Xe ngựa đi tới cổng thành. Dịch Kiếm thấp giọng thông báo rồi kéo mũ trùm lên đầu. Hạ Lan Tuyết cũng buông tha cho Y Nhân, ôm lấy cô ngồi trở lại vào ghế. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau liền nghe được từ hướng cổng thành truyền đến tiếng sĩ binh hô quát: “Các ngươi là ai! Hiện tại toàn thành giới nghiêm, bất cứ ai cũng không được tùy tiện vào thành!”
Dịch Kiếm đang định làm theo phép trả lời ‘Vào thành buôn bán’, không ngờ Hạ Lan Tuyết đột nhiên xốc màn kiệu lên, bất thình lình gọi một câu: “Tiểu Hữu!”
Tên binh sĩ hồ nghi ngẩng đầu lên nhìn, lập tức vui vẻ: “A Tuyết… à, không, Tiêu Dao…” Hắn phun ra nuốt vào hai cái tên, đều cảm thấy không mấy thích hợp, lại cẩn thận xem xét bốn phía. Thấy mấy đồng nghiệp khác đều đang giữ hỏi người khác, không có ai chú ý đến bên này mới cảm thấy yên lòng. Hắn lại gần xe ngựa vài bước, vừa vặn ngăn trở tầm nhìn của người khác. Nhìn Hạ Lan Tuyết rồi cười ngây ngô một hồi, vẫn không biết phải nên xưng hô như thế nào.
“Ngươi cứ gọi ta là A Tuyết đi.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười nói: “Ta vẫn là A Tuyết của trước kia mà.”
Tiểu Hữu nhếch miệng cười cười, đưa tay sờ tìm râu, “Lúc trước không biết thân phận của huynh, bây giờ biết rồi…”
“Thân phận hiện giờ chính là tù trốn trại. Chẳng lẽ Tiểu Hữu còn tính vây bắt ta hay sao?” Hạ Lan Tuyết nhất thời nghiêm sắc mặt, cứng rắn hỏi.
Tiểu Hữu vội vàng xua tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170529/quyen-4-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.