Edit: Docke
Đối với việc Hạ lan Tuyết nhất thời luống cuống, Y Nhân cũng không hề cười nhạo chút nào, cũng không kích động hay kinh ngạc. Chỉ là sự không quan tâm hơn thua không gì sánh được nhìn anh. Đôi mắt thanh thuần chiếu rọi gương mặt tái nhợt mà ửng hồng của Hạ Lan Tuyết, rất an tĩnh.
Anh đưa tay tháo bỏ lớp ngụy trang. Ánh nắng chiếu rọi lên dung nhan quyến rũ. So với trước đây còn có vẻ mạnh mẽ hơn vì rám nắng đại mạc.
Cùng thê lương.
Mặt mày mộc mạc. Đáy mắt bị ưu thương xâm nhập.
“Nhưng anh chính là Hạ Lan Tuyết.” Y Nhân rốt cuộc mở miệng, “Anh sống, nếu không thể là bản thân chân thực, vậy thích cải trang lắm sao.”
“A Tuyết cũng là ta.” Hạ Lan Tuyết nói, “Mấy ngày nay ta lấy thân phận A Tuyết làm một người bình thường, cảm giác rất tốt.”
“Hạ Lan Tuyết cũng được. A Tuyết cũng được. Dù sao ta cũng sẽ nương tựa vào anh.” Y Nhân cười ha ha, rồi phụng phịu nói: “Trên đời này ta không có năng lực sinh tồn đâu. Anh đã đáp ứng ta rồi. Phải cho ta ăn, cho ta ở. Anh không được nuốt lời đâu.”
“Y Nhân, cô phải trở lại.” Dừng bước, Hạ Lan Tuyết quay mắt nhìn về Y Nhân. Lần đầu tiên dùng giọng nói chân thành không gì sánh được, nói với cô.
Lúc anh nghiêm túc, giọng nói có một lực hấp dẫn mê người, mê đến mức muốn nghe theo lời anh.
“Ta sẽ không nuốt lời.” Y Nhân bình thản mà kiên định trả lời.
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170758/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.