Rốt cục cũng thu dọn xong xuôi, Y Nhân rời khỏi phòng, thấy Trung bá đang chẻ củi ngoài tiểu viện.
“Trung bá.” Y Nhân cười gọi.
“Nương nương buổi sớm…” Trung bá nhìn vầng thái dương chính ngọ, vội chữa lại: “Nương nương buổi trưa tốt lành.”
Y Nhân gật đầu hỏi: “Tiểu Trung đỡ chút nào chưa?”
Nghe câu đó Trung bá vội buông ngay cây rìu xuống, xoa xoa hai tay, cười cảm kích: “Đa tạ nương nương ban thuốc, thằng nhóc đó khá nhiều rồi, không biết làm sao để tạ ơn nương nương nữa.”
Y Nhân xua xua tay rồi cười, tỏ ý không cần khách khí.
Chẳng qua là sốt rét thôi mà, hồi nhỏ cô cũng đã bị, là mẹ cô dùng phương thuốc đó chữa cho khỏi.
Hàn huyên với Trung bá một hồi, Y Nhân lại đi dạo tiếp, đình viện này kỳ thực cũng khá nhỏ, tại cô chưa từng đi ra khỏi mà thôi.
Thật ra đi mấy bước liền thấy một cái đu, vừa trông thấy Y Nhân đã không muốn đi tiếp nữa rồi.
Bây giờ cô lại ngồi lên cái đu, hai tay nắm dây đu đa đu đưa, ngẩng mặt lên hứng nắng.
Ánh nắng mùa xuân thật là ấm áp.
Bên tai cô chợt vang lên giọng nói của Thập Nhất: nương nương, người nhất định phải dẫn vương gia tới, dù chỉ ngồi xuống uống ly trà cũng được, không thể để bọn người dưới có mắt không tròng kia xem thường mãi.
Cô vốn chẳng để ý chuyện đó, xem thường thì xem thường, thà bớt đi chút cơm canh mà tránh xa được thị phi thì càng tốt.
Cô có thể thanh thản thoải mái sống thế này suốt đời, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/131027/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.