Loạng choạng mà đờ đẫn vừa đi vừa chạy trên tiểu đạo trong cung đình, khi thần trí tỉnh táo lại Đỗ Hiểu Nguyệt đã thấy mình đi tới Nhã Xuân các! Cẩn thận suy xét một lúc, Nhã Xuân các là cung điện gần Hội Lan các nhất, rẽ ngoặt mấy lối là tới được.
“Hic… Sao đã tới Nhã Xuân rồi nhỉ?” Hiểu Nguyệt nhìn tấm biển trên cửa, vỗ nhẹ lên đầu. “Hôm nay chịu nhiều kích thích quá, đầu óc không hoạt động cho tử tế rồi.” Khi vừa xoay người định đi, liền nghe thấy một tràng nói cười vọng từ trong ra, nghe kỹ một chút, ra là Đàm Văn Hạo và Trương Tuyết Mạn nói chuyện với nhau:
“Hoàng Thượng, thần thiếp làm vậy có được không?” Trương Tuyết Mạn vui sướng hỏi.
“Tốt lắm! Tốt lắm!” Giọng Đàm Văn Hạo không nóng không lạnh, khó nghe ra vui hay giận.
“Vậy thì sao ạ?”
“Cũng tốt!”
Chẳng có tâm tư nghe tiếp, cũng không nghe ra được nội dung cuộc nói chuyện của họ, chỉ biết giọng Trương Tuyết Mạn nghe rất mời gọi, còn giọng Đàm Văn Hạo thì không thấy vui vẻ cho lắm, đứng trước cửa ngốc nghếch mà nghe người bên trong nói lời lả lơi, càng vô nghĩa hơn, dứt khoát về Chiêu Dương cung thì hơn. Ngay lúc có ý rời đi, có người đạp bước đi ra khỏi Nhã Xuân các, Đỗ Hiểu Nguyệt giật mình, sợ mình bị người ta nhận ra, lặng lẽ trốn sang một bên, nấp sau cây cột.
“Hoàng Thượng phải tới chỗ Liễu Quý phi sao?” Trương Tuyết Mạn người còn chưa nhìn thấy, tiếng đã nghe thấy rồi, hình như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-to-hieu-nguyet/2781166/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.