“Bệnh tình” của Hoàng Hậu Phỉ Á triều đã khỏi. Ngay ngày thứ hai Đỗ Hiểu Nguyệt về cung, tin tức này đã loan truyền khắp mọi ngóc ngách triều đình, thế là đến ngày thứ ba, các Quan phụ cũng như Cáo mệnh Phu nhân lũ lượt mang hàng đống lễ vật vào cung thăm hỏi vị Hoàng Hậu này.
Bận rộn đờ đẫn cả một ngày, tới tối muộn, Hiểu Nguyệt đã mệt đến mức ngả người nằm lên tháp xong thì không buồn cựa quậy, luôn mồm than thở làm Hoàng Hậu thực sự không phải là con người!
Đàm Văn Hạo bước vào Ngự Phượng Các thì thấy Đỗ Hiểu Nguyệt như đang đấu tranh tư tưởng, mắt nhắm mắt mở nằm trên tháp. Y vuốt ve thật khẽ khuôn mặt nàng, nói một cách cực kỳ thương tiếc và đau lòng: “Nguyệt nhi, mệt rồi thì ngủ đi!” Trước kia nàng không bao giờ chịu gặp mấy người đó, hôm nay thì bận bịu cả ngày, thật làm khó nàng rồi.
“A!” Đầu tiên là Hiểu Nguyệt tóm lấy bàn tay đang sờ mó mặt mình, rồi tay kia tự vỗ nhẹ lên mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng vẫn không làm cho giọng nói bớt ngái ngủ được, “Đợi chàng lâu lắm rồi đó, tôi nói cho chàng biết, lần sau mà lại có chuyện thế này thì đừng đến tìm tôi nữa, thật là không phải người nữa mà, cười thêm một ngày nữa chắc mặt sẽ cứng đờ ra mất.”
“Nàng hãy chịu khó vì ta chút nhé!”
“Phí lời! Dù thế nào đi nữa vẫn phải để chàng được đầy đủ mặt mũi chứ!” Hiểu Nguyệt từ từ ngồi dậy rồi nghiêng người dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-to-hieu-nguyet/2781120/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.