Huỳnh Mặc Viên ăn no nê, xong trèo lên giường nằm. Bộ dáng vô tư thản nhiên đến không ngờ.
Tô Thế Dân ngồi ở thư án, vừa xem tấu chương, thỉnh thoảng lại liếc gương mặt khi ngủ của nàng, môi khẽ cong lên rồi biến mất không một dấu vết.
Sáng sớm, nàng tỉnh dậy, được cung nữ rửa mặt thay đồ cho, sau lại chuẩn bị điểm tâm sáng. Thoắt cái lại đến trưa.
"Huỳnh Mặc Viên, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đau lòng à?". Vừa dùng bữa trưa, Tô Thế Dân vừa nhìn nàng, hỏi.
"Ta đang rất vui!". Câu trả lời chả ăn khớp với câu hỏi, nhưng cũng đủ ý để trả lời câu của y.
Tô Thế Dân híp mắt, nhếch môi đưa bánh hoa quế vào miệng, tao nhã cắn một miếng nhỏ:"Cũng đã đến hơn nửa ngày, vậy mà Tô Cẩn Hạo, phu quân ngươi lại không hề đả động gì đến việc ngươi biến mất. Với tài trí của hắn, hẳn cũng có thể biết ai đã bắt ngươi đi. Ngươi xem, có lẽ, tình yêu hắn dành cho ngươi cũng không to lớn đâu nhỉ!".
Huỳnh Mặc Viên nhét tới 2,3 miếng điểm tâm nhỏ bằng đốt tay vào miệng, mồm có chút phồng, nghe Tô Thế Dân nói vậy liền ngước lên, phì một hơi dài:"Phìiiiiiiii, ngươi là ngu ngốc hay cố tình ngu ngốc? Tiểu Hạo Tử chàng đều có tính toán cả. Hiện tại ngươi đã là Hoàng đế, chàng chẳng lẽ sẽ hùng hổ chạy tới Hoàng cung đòi người? Nếu vậy chẳng phải dù đúng dù sai cũng là gán ngươi vào tội đoạt thê Vương gia ư? Việc đó chẳng khác nào nhục mạ cửu ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-mac-vien/3248962/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.