Nếu hỏi Hoàng Phủ Ngạo Thiên tại sao lúc đó lại thấy nàng ta đặc biệt thì hắn sẽ trả lời: “Mọi thứ!”. Nếu như mọi người khi chờ đợi được hắn triệu kiến sẽ cúi đầu,thậm chí có người khom lưng hướng về phía cửa, chờ đợi một cách rất kính cẩn thì nàng ta lại quay lưng về phía cửa, đứng thẳng, đầu ngẩng lênnhìn trời. Gì? Hai tay nàng ta thế mà lại chắp sau lưng. Nữ nhân mà chắp tay sau lưng gì chứ? Nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng dù thế thì hắncũng không thấy có gì là tục tằn cả mà hắn lại cảm thấy từ tư thế đó của nàng toát lên vẻ kiên cường và còn có chút cao ngạo ẩn dấu. Nàng tađứng đó, ở khoảng giữa sân, bóng lưng thẳng tắp mà không cứng ngắc, rấtthoải mái, thong dong, cả người chìm trong ánh sáng của buổi chiểu thu,không rực rỡ nhưng lại cho người ta cảm giác ấm áp, an lành. Bên cạnhnàng có hai cô nương, có vẻ là nô tỳ của nàng. Hai cô nương cũng khôngcó vẻ cúi đầu kính cẩn chờ đợi mà Hoàng Phủ Ngạo Thiên thường thấy nhưng chí ít cũng quay mặt về phía cửa thư phòng của hắn. Có lẽ là hai nàngđợi cửa mở để thông báo cho chủ nhân của mình vì hắn thấy khi Trần côngcông mở cửa bước ra thì hai cô nương đó quay người về phía nàng ta, cúingười rất kính cẩn và nói gì đó. Hắn thấy nàng ta gật đầu và quay ngườilại đúng lúc Trần công công cũng đi tới nơi. Nàng ta vẫn thẳng lưng mànói chuyện với Trần công công, không có cái vẻ nịnh bợ mà hắn thườngthấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-la-cuong-gia/27989/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.