Dạ Diễm Hương cúi đầu nhìn nam nhân gục trên ngực mình mà nở nụ cười bất đắc dĩ. Nàng không nhịn được mắng yêu: “Đồ sắc quỷ!”.
Nàng nhẹ nhàng đỡ đầu Hoàng Phủ Ngạo Thiên rời khỏi trái anh đào đỏ thắm của mình và lật người hắn nằm ngửa ra. Nàng mặc lại quần áo của mình cho chỉnh tề rồi mới nằm trở lại bên cạnh hắn. Nàng ngắm nhìn hắn một hồi lâu rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn. Vầng trán, đôi mày, ánh mắt, cái mũi, đôi môi, cái cằm của hắn…tất cả đều đẹp đến hoàn mỹ nên bình thường dù khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng, cả người tỏa ra sát khí các phi tần trong cung vẫn không kìm lòng được mà mơ ước được gần hắn, không kìm lòng được mà trao tâm cho hắn.
Thậm chí có nàng chẳng mong được sủng ái mà chỉ cần cùng hắn trải qua một đêm xuân là đủ. Nàng dịu dàng ve vuốt đôi mắt đang khép chặt của hắn một hồi. Đôi mắt này, kể từ khi nàng gặp hắn lần cho đến trước khi nàng rời khỏi hoàng cung đều rất lạnh giá nhưng từ khi nàng gặp lại hắn ở thôn nọ, đôi mắt này không còn lạnh như trước nữa.
Sâu trong đối mắt hắn, nàng nhìn thấy sự khao khát nàng của hắn. Nàng cũng nhìn thấy sự ấm áp, yêu thương khi hắn nhìn nàng. Nàng dịch chuyển tay xuống ve vuốt đôi môi của hắn. Đôi môi này gần đây cong lên rất nhiều.. Hắn không cười rộ lên nhưng hắn có cười. Chỉ cần bời môi này khẽ cong lên vẻ băng giá của hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-la-cuong-gia/2173158/chuong-43-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.