Một lần nữa quay trở lại hoàng cung, vừa bước vào cổng Phượng cung, Dạ Diễm Hương liền dừng chân lại trước cây hoa đào. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến ngày hôm nay nàng đã vào cung tròn một năm. 
Ngày nàng vào cung, điều đầu tiên gây chú ý cho nàng chính là cây hoa đào này. Nó làm cho nàng cảm thấy ở nơi vàng son xa lạ này ít nhất còn có một thứ mang bóng dáng của quê nhà nàng, của phụ thân nàng. 
Nàng vốn nghĩ sẽ chẳng ở lại lâu dài nên cũng chẳng gắn bó với thứ gì hay bất cứ ai ở nơi đây nhưng thế sự biến đổi vô thường, một năm này nàng đã quyết định coi Hoàng Phủ Phong như con đẻ mà chăm sóc, rồi nàng lại dần bị Hoàng Phủ Ngạo Thiên cuốn hút và giờ đây khi đứng trước cây hoa đào này nàng lại phát hiện ra hóa ra bản thân mình cũng rất nhớ nó. 
Tâm của nàng đã thay đổi rồi. Chẳng biết từ bao giờ nàng đối với con người và cảnh vật nơi đây từ xa cách thành gần gũi. Nàng đã cố giữ khoảng cách nhưng mọi thứ lại cứ dần thân thuộc với nàng. Nàng càng nghĩ càng không thể nén được tiếng thở dài: Thật là bất đắc dĩ a! Lần này nàng trở về hoàng cung định là sẽ ở lại đây lâu dài để chăm sóc và bảo vệ Hoàng Phủ Phong đến lúc nào có thể thì thôi. 
Còn Hoàng Phủ Ngạo Thiên, tuy đã thừa nhận bản thân có tình cảm với hắn nhưng nàng biết rất rõ nàng là ai, hắn là ai, nàng muốn gì mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-la-cuong-gia/2173151/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.