Cười xong, Tiểu Lan quay lại hỏi:
-“Tiểu thư, vậy…”
Tiểu Trúc chỉ nói vậy nhưng Dạ Diễm Hương vẫn có thể hiểu ý nàng ấy muốnnói. Đó là sự ăn ý của họ sau rất nhiều năm bên nhau như tỷ muội. Vẫngiữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, nàng nói:
-“Muội đừng để ý chuyện đó. Nó chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta cả, không phải sao?”.
Tiểu Trúc nghe nàng nói thế cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Nàng đáp“vâng” một tiếng rồi tiếp tục làm tiếp công việc còn dang dở. Vốn lànàng và Tiểu Lan cùng làm nhưng giờ nàng ấy còn đang làm con rùa rụt cổ, chắc cũng không có tâm tình để làm việc nữa. Nghĩ đến Tiểu Lan, TiểuTrúc lại cảm thấy mình không nhịn được cười. Lần này thì hay rồi, để xem nàng ấy giải quyết chuyện này thế nào?
********* Ta là đường phân cách trêu trọc người khác ************
Những lời Dạ Diễm Hương nói cùng Tiểu Lan và Tiểu Trúc dĩ nhiên là đến taiHoàng Phủ Ngạo Thiên. Hắn biết nàng rất thông mình nhưng sự thông minhcủa nàng vẫn luôn làm hắn ngạc nhiên. Nàng thế nhưng lại biết được hắncài người có khả năng nghe ở bên cạnh nàng. Nhưng sao nàng có thế biếtđược? Thật sự là nàng chỉ dựa vào trí thông mình để suy đoán ra thôisao? Mà không, nàng không hề suy đoán mà là khẳng định. Làm sao nàng cóthể khẳng định chắc chắn như vậy chứ? Hắn nghĩ rằng nàng hẳn phải có bímật gì đó giúp nàng biết được những chuyện này. Giống như nàng có cáchgì đó làm hắn ngủ thiếp đi khi muốn thân thiết với nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-la-cuong-gia/2173107/chuong-55-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.