Hiển nhiên Sở Vinh đã đánh giá quá caonăng lực của mình, lúc còn ở Vinh vương phủ, y cũng thường thừa dịp nhũmẫu, tùy tùng không để ý mà trèo lên cây ngô đồng cao lớn trong sân đểlấy tổ chim, khi đó trời đang mùa hạ, cây khô không trơn trượt bằng hiện giờ, huống chi thân cây ngô đồng rõ ràng to khỏe hơn so với cành câynày. Y một lòng muốn bắt chim, lúc đi lên thì rất thuận lợi, nhưng giờmắt đã thấy chim bay mất, y muốn xuống, nhưng không có cách nào cả.
Thân cây này rất mảnh, cho nên Sở Vinh ôm cây cả người run lẩy bẩy. Thấy Thải Thải ra ngoài, y muốn mình khôngquá tỏ vẻ ngu ngốc trước mặt nàng, cho nên, cười lớn nói: “Không sao,bên ngoài lạnh lẽo, ngươi mau vào trong đi thôi. Ta sẽ nhanh vào…… A témất!” Dứt lời, khí thở ra nhanh chóng lạnh lẽo dính vào trên mặt, đầulưỡi thắt lại.
Tên ngốc này, ai bảo y không tự lượng sức chi. Thải Thải ra lệnh: “Mau cứu vương gia xuống mau!”
“Ai cần kêu người cứu, ta, ta bây giờ còn chưa muốn xuống mà thôi.”
Sở Cuồng mặc quần áo xong, cũng khôngbiết đến sau lưng nàng từ lúc nào, ngẩng đầu nhìn Sở Vinh, tức giận cười cười một tiếng: “Sở Vinh, phong cảnh trên đó rất đẹp sao?” Sở Vinh nói: “Cũng tạm thôi……” Ai ngờ Sở Cuồng đi tới, nâng bàn chân tôn quý củamình lên, dùng sức đạp mạnh lên cây một cái, cành cây rung chuyển. Hắncười mỉa: “Cây này so với tưởng tượng thì chắc hơn nhiều.”
“A, làm ta sợ muốn chết.” Sở Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174925/chuong-200.html