Bà không biết bằng cách nào mình đã đứnglên, cũng không biết là thế nào mà đi qua, một tiếng ‘chát’ thanh thúyvang lên, bàn tay bà đã nằm trên mặt Thải Thải.
Trên mặt Thải Thải nhói đau, nóng lên,trong lòng có chút uất ức, nhưng nàng vẫn nén nước mắt, xác thực nàng đã mạo phạm thái hậu, đáng bị đánh, chỉ là, lúc này nếu không mạo phạm bà, có lẽ sau này sẽ có nhiều chuyện tồi tệ hơn phát sinh, không sao cả,“Mẫu hậu đã hoài nghi thần thiếp một cách vô căn cứ, người nên biết,hoàng thượng lúc gần đi đã giao Hân Nhi cho thần thiếp, từ lúc đó thầnthiếp đã là mẹ của Hân Nhi, có thể vì Hân Nhi mà làm chủ, cũng phải vìHân Nhi là phụ trách. Hậu cung nhiều tai mắt như vậy, chẳng lẽ thầnthiếp sẽ làm ra những chuyện bất lợi cho mình trong trạng huống như vậy, lại còn dễ dàng để mẫu hậu phát hiện như vậy sao?”
“Thần thiếp không có ngốc đến vậy, hy vọng mẫu hậu không nên bị người lợi dụng.”
“Ngươi, là đang trách cứ ai gia sao?”
“Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ nói rõ ràng mọi chuyện mà thôi. Mẫu hậu, kể từ sau khi thần thiếp tỉnh lại, trong mắt của thần thiếp cũng chỉ có hoàng thượng, mẫu hậu và công chúa mà thôi, bởi vì thái hậu cùng công chúa là người mà hoàng thượng để tâm nhiều nhất.” Chân mày nàng không nâng lên một chút, kiên định nói:“Thái hậu, nếu như thần thiếp mắt thấy người bị kẻ khác lợi dụng màkhông làm gì cả, thì thật có lỗi với hoàng thượng. Cho nên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174853/chuong-235.html