“Lại trúng độc, thế nhưng, lại là trúngđộc……” Thải Thải giận đến hàm răng cũng ngứa ngáy, đối phó với một côngchúa đã là ác độc lắm rồi, bây giờ, ngay cả một phi tử bị phế bỏ, cũngkhông buông tha? Trừ phi là người đó biết rõ công chúa trúng độc ** độc, như vậy thì đúng là kẻ hạ độc công chúa cùng hạ độc Thục phi là cùngmột người, chữ Hòa đó. Có lẽ, hạ độc mà nhà mẹ đẻ Lan phi, Hòa đại tướng quân.
Nhưng mà, nàng vẫn thấy có cái gì đókhông đúng. Thải Thải nhất thời nghĩ không ra, lấy tờ giấy chữ Hòa cấtđi, cùng Như Nguyệt tìm người sắp xếp thi thể Thục phi xong rồi mới hồicung.
“Như Nguyệt, nhất định phải giữ bí mật cái chết của Thục phi, nhất là với công chúa.”
“Dạ!”
Thục phi chết rồi, độc của công chúa khómà loại được. Thải Thải lo lắng ép hỏi thái y: “Chẳng lẽ chỉ có máu thịt của người ruột thịt, mà người khác không được sao, của bản cung cũngkhông được sao?!”
“Không phải là không được, chẳng qua là, công hiệu không tốt bằng……”
“Mặc kệ, trước tiên dùng máu của bản cung đã, khanh lấy nhiều một chút là được, nếu như không có hiệu quả, chúngta lại nghĩ cách khác.” Nói xong, nàng vén tay áo lên, lấy cái chén bằng bạch ngọc trên bàn, cầm thanh đao nhỏ đã hơ trên ngọn lửa, để ngay cổtay mình cắt một đường, trong nháy mắt máu chảy ra, theo cổ tay nàng títách nhỏ vào trong chén: “Thái y, nếu máu của bản cung không có hiệuquả, mà khanh lại không nghĩ ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174852/chuong-236.html