Phải đi gặp Quan Bộ Phi, mặc dù đã biếthắn tên là Diệp Hạ Thái, nhưng Thải Thải cũng không có cách nào coi haicái tên này là một. Trong nháy mắt khi nàng tiến vào Tử Quang đại điện,thì thấy, thái độ của Quan Bộ Phi, hoàn toàn sững lại. Làm sao có thể,tại sao lại là nàng, bàn tay Quan Bộ Phi, đã cuộn chặt lại từ lúc nàokhông hay, tại sao có thể lại như vậy……
Sau đó, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, lòng Quan Bộ Phi như dời sông lấp bể, Đại vương nói gì hắn cũngkhông thể nghe thấy, hắn chỉ biết, người được nói đến từ trong miệng Đại vương kia chính là muội muội của hắn. Thải Thải bước đến, dịu dàng kêuhắn một câu: “Quan đại ca……” Quả thật là tình thân ý thiết đến cực điểm, sau đó từ đôi mắt nàng nhỏ ra một vài giọt nước mắt: “Quan đại ca,huynh còn nhớ ta không?”
“Thải Thải……” Diệp Hạ Thái không biết phải làm sao, vươn tay theo bản năng nắm lấy tay nàng. Thải Thải cũng nắm lấy tay hắn.
“Quan đại ca, đây là sự thật sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao?” Nói xong, trong lòng thật sự không cách nào tiếp nhận được, nước mắt cứ chảy xuống.
Quan Bộ Phi nhất thời cũng mơ mơ hồ hồ, dùng tay lau nước mắt của nàng đi.
Thải Thải theo bản năng né đi. Lấy khăn của mình ra, bàn tay mập mạp dùng nó lau lấy nước mắt.
Trong lòng lại thầm mắng.
Mặc dù là thầm mắng, nhưng thủy chung nàng vẫn không thể nào giận Quan Bộ Phi như khi giận Nhiếp Lăng Phong được.
Lúc này, từ xa, một lão nhân tóc trắng phơ ước chừng bảy mươi tuổi, từ cửa Tử Quang đại điện đi về phía nàng.
Hai mắt ông lấp lánh hữu thần.
Thải Thải nhìn thấy ông vóc người phương khi, bước chân vững vàng, vai u thịt chắc.
Người nọ nhìn nàng, thì thào: “Giống, rất giống, rất giống con gái ta.”
Nhiếp Lăng Phong nói: “Nếu như vương giavẫn còn nghi ngờ, có thể tìm nữ bộc năm đó ra để đối chứng, hoặc là,chúng ta cũng có thể thử máu nhận thân.”
Xem ra Nhiếp Lăng Phong đã y hi nàng là con gái ông ta rồi.
Chẳng lẽ y không sợ có sơ hở gì hay sao? Lỡ đâu, nhầm rồi thì sao?
Vương gia lại nói: “Được, thử máu nhận thân, thử máu nhận thân.”
Một chiếc chén bạch ngọc được mang tới, bên trong là nửa phần chén nước.
Vương gia đưa ngón tay ra, lấy ngân châm đâm vào, một giọt máu nhỏ vào trong chén.
Thải Thải tay chân luống cuống, Quan Bộ Phi đã nhanh hơn một bước, nắm lấy tay nàng nói: “Để ta giúp muội muội.”
Quan Bộ Phi cầm lấy tay nàng, xòe mộtngón ra, kết quả lại nhân lúc mọi người chú ý vào chén nước thì dùngngân châm đâm vào ngón tay mình.
Thải Thải ngớ ra, tại sao hắn lại làm như vậy?
Một giọt máu từ ngón tay Thải Thải rơi xuống.
Trên thực tế không phải vậy, đó là máu của Quan Bộ Phi.
Thải Thải không cần nhìn đáy chén, cũng biết, cũng sẽ tan vào nhau.
“Ha ha ha ha, dung hợp rồi, quả nhiên,con bé là nữ nhi của ta, là nữ nhi của ta.” Nhìn và bụng Thải Thải: “Nữnhi lại còn mang thai cháu ngoại nữa!” Hẳn là ông ta rất kích động, hậnkhông thể nhảy cẫng lên, ôm lấy cả con trai lẫn con gái: “Ta sống đếntừng này tuổi, rốt cục cũng có cả trai lẫn gái. Diệp Hạ Thái, sao conlại không cười? Gặp lại muội muội ruột, nên cười mới đúng!”
Quan Bộ Phi cực kỳ miễn cưỡng mới nặn ra được một nụ cười.
Vương gia nhìn Thải Thải, vỗ vỗ bả vai:“Diệp Hạ Mẫn, con cũng nên cười lên, chẳng lẽ tìm lại được cha ruột củamình, lại không cười sao?”
A, cười, dù cười không nổi cũng phải cười: “Ha ha ha……” Nàng lúng túng cười ha ha hai tiếng.
Lại nhìn thấy Quan Bộ Phi chau mày, gương mặt trầm xuống.
Vương gia yêu cầu nàng rời hoàng cung đúng là cho nàng một cơ hội để đào thoát.
Nhưng Nhiếp Lăng Phong lại nói: “Trẫm sắp lập nàng làm Quý phi, cho nên, ở lại hoàng cung để quen với hoàn cảnh vẫn tốt hơn.”
“Cái gì mà Quý phi! Con ta, đường đườnglà con gái của Đại Tướng quân vương, phải làm hoàng hậu! Hoàng thượngkhông phải là muốn học tập theo cách thống trị hậu cung của Đại Sở sao?Rất anh minh, vô cùng anh minh.”
Hiện tại, y đã tự xưng mình là trẫm, rốtcục Thải Thải cũng tin tưởng, Nhiếp Lăng Phong xa xôi ngàn dặm bắt mìnhvề đây là có nguyên do của y.
Hơn nữa y làm rất tốt.
“Nhưng mà, nữ nhi của ta vẫn nên về nhàđoàn tụ, hoàng thượng, ta có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, ngài hẳnlà không nên ngăn cản chứ?”
Quan Bộ Phi nói: “Diệp Hạ Mẫn cũng phải về bái tế tổ tông nhà nàng, hoàng thượng.”
“Được rồi, vậy thì đi mau về mau, trẫm sẽ nhanh chóng sắc phong cho nàng.”
“Hoàng thượng, nhất định là Hoàng hậu,phải là Hoàng hậu! Vị Hoàng hậu hiện tại của ngài cũng không còn hữudụng nữa, không sinh được con trai, cha lại là dư nghiệt nữa.”
Ông già này cũng đủ cứng rắn, ngữ khí khi nói chuyện cũng không phải là đang khẩn cầu, không phải yêu cầu, mà là ra lệnh.
Bây giờ nhìn lại, Nhiếp Lăng Phong đi nước cờ này, thật sự anh minh.
Hơn nữa sự nhẫn nại của y khiến người ta phải bội phục.
Thải Thải nói: “Đợi chút, ông già này,lúc xưa không cần ta, bỏ ta một mình lưu lạc chịu khổ ở bên ngoài, bâygiờ vui lên thì bảo ta kêu ông bằng cha ư?” Nàng quật cường nói.
Lão vương gia hơi sững sờ, lại vô cùngtán thưởng gật gật đầu, vỗ vai Thải Thải: “Diệp Hạ Mẫn, rất tốt, rất cátính, đúng là nữ nhi của ta.”
Quan Bộ Phi mắt lạnh nhìn tất cả, trong lòng lại như lửa đốt, cũng chỉ hy vọng nhanh chóng có được cơ hội để hỏi nàng một chút.
Thải Thải hí mắt, lão vương gia vẫn rấthòa khí mà nói: “Trở về với cha, cha sẽ cho con vinh hoa phú quý, chocon tất cả những gì con muốn.”
Thải Thải nhìn Nhiếp Lăng Phong, nàng muốn Hung Nô, ông ta sẽ cho được sao?
*********Thải Thải bánh bao thịt*********
Ngày mai sẽ xuất cung, cho nên Thải Thải vẫn phải ngây ngốc ở đây một đêm nữa.
Nhiếp Lăng Phong rất hài lòng với biểu hiện của nàng: “Sao nàng biết ông ta thích người có cá tính?”
“Không phải là ta biết, mà là ta vốn dĩlà một người rất cá tính, chẳng lẽ ai ai cũng phải ngụy trang chính mình để đối đãi với người khác hay sao?”
Thải Thải nói xong, lại cau mày nghi ngờ, “Tại sao Quan Bộ Phi lại dùng máu của hắn?”
“Ta cứ tưởng là mình nhìn nhầm, thì ra quả nhiên là Diệp Hạ Thái làm vậy sao?” Y cầm cái chén nhỏ kia lên.
Nghĩ hơn nữa khắc cũng không ra cái gì, nhưng mục đích đã đạt được là tốt rồi.
Thải Thải định dùng châm đâm ngón taymình, thử xem cuối cùng máu có dung hợp với máu của bọn họ hay không. Ai ngờ Nhiếp Lăng Phong lại nói: “Bây giờ máu đã đọng lại, có thử cũng vôích.”
Thải Thải nhàn nhạt nói: “Rốt cục ngươi còn gì quan trọng muốn nói với ta không?”
“Ngày mai khi xuất cung, ta muốn nàng giúp ta tìm xem, trong phủ Đại tướng quân vương có thư mật hay không.”
“Ngươi cảm thấy vì sao ta phải giúp ngươi?”
“Nàng có điều kiện gì cứ nói đi.” Y cau mày.
“Ta muốn, quyền lợi có thể viết thư cho Sở Cuồng.”
……
Không khí trầm xuống.
“Có thể, nhưng nội dung nàng viết, nhấtđịnh phải được ta duyệt qua, có được sự đồng ý của ta, nàng không thểlàm lộ bất cứ bí mật nào của Hung Nô cả……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]