Chương trước
Chương sau




Sở Cuồng bị bệnh, hơn nữa bệnh đến không dậy nổi, không thể xuống giường được.

Chính vụ, được Sở Cuồng ủy thác cho mấy đại thần tâm phúc xử lý.

Sau đó mỗi ngày hắn nằm trong cung tĩnhdưỡng, ngay cả Thái hậu đến thăm, cũng bị mời về. Tiểu Đức bị áp lực rất lớn, hoàng phi, Thái hậu, vương công quý tộc, mỗi ngày có vô số ngườiđến thăm, tren danh nghĩa là quan tâm hoàng thượng, nhưng thực tế cũngchỉ là thăm dò xem hoàng đến đến tột cùng là bị bệnh, hay là xuất cungmà thôi.

Dù sao, tiểu Đức dù mài rách miệng lưỡi, mỗi ngày chẳng qua cũng chỉ diễn đi diễn lại một lời giải thích đó.

“Như Ý tỷ, ta khiến ngươi phải vất vảrồi.” Là tổng quản được tín nhiệm trong hậu cung, Như Ý lắc đầu một cái, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Ta chỉ lo lắng cho hoàng hậu nươngnương, hơn nữa hoàng thượng lại lỗ mãng rời đi, nếu như hai ngườicùng……” Chưa hết câu, nàng cũng không dám nói thêm những điềm xấu nhưvậy nữa. Như Ý bận túi bụi, hậu cung có quá nhiều chuyện vụn vặt, honnữa, có lẽ mọi người đều cho rằng hoàng hậu đang về thăn nhà mẹ đẻ, chưa trở lại được, liền bắt đầu rục rịch lại.

Hậu cung này thật là, một khắc cũng không thể an tĩnh được.

Xa xa nơi vương thành Hung Nô.

Buổi sáng, một chiếc xe chở đầy tôi tớ,nô tỳ từ từ đi về hướng phủ Đại tướng quân, người trên xe vốn là nô tỳ,hoặc là những đứa trẻ nhà nghèo bị người nhà bán đi. Có lớn có nhỏ.Trong góc có một nam tử đang ngồi, tóc dài rũ, đen thui, ngón tay thondài, trên đó dính đầy bùn đất.

Hắn sống chết không ngẩng đầu lên, yên lặng hệt như một tảng đá lớn.

Cuối cùng xe ngựa cũng tới trước cửa phủ.

Bọn nô tỳ bị đuổi xuống xe bằng roi, đi vào cánh cửa đỏ khổng lồ của vương phủ, đứng trong sân theo từng hàng.

“Các ngươi phải nghe lời, nếu như có thểđược Đại tướng quân vương chọn trúng, sau này, các ngươi sẽ có được vôtận vinh hoa phú quý.”

Không sai, làm hạ nhân của phủ Đại tướngquân vương cũng rất tốt. Nữ nhân có thể thành đôi với nam nhân ở đây,trải qua cuộc sống tốt hơn nhiều so với dân chúng bình dân.

Thật ra tất cả mọi người đều hi vọng được lưu lại.

“Đại tướng quân vương giá lâm~” một tiếng truyền báo, tất cả tôi tớ đều xếp hàng ngay ngắn.

“Rất tốt, ngẩng đầu lên cho bổn vương xem một chút.” Một âm thanh hào sảng vang lên. Nhìn từng dãy đầy tớ, ông ta thầm nghĩ, sao lại bẩn thỉu thế này? Ông đang tìm cho con gái mấy gãhầu có chút sức lực để sai sử, cũng như vài nha hoàn đàng hoàng mộtchút. Chứ không phải tìm mấy tên ăn xin đến để cho con gái ghét bỏ.

Tính khí của đứa con gái này, mấy ngàynay ông cũng đã hiểu thấu, vô cùng điêu ngoa, vô cùng yếu ớt, bá đạonhưng cũng rất quật cường.

Những tính khí như vậy, thể hiện được sựtôn quý của con gái, ông thích, không nhịn được mà thêm yêu thương. Nửađời chinh chiến sa trường, ông vốn căn bản không có cơ hội được hưởngthụ niềm vui sủng ái lấy lòng con gái.

“Sao lại bẩn thế? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, chẳng lẽ không biết tắm rửa cho sạch sẽ tí rồi hãy đến sao?”

“Vương gia, những người này nam rất mạnh, nữ cũng rất đàng hoàng, đều y theo lời vương gia dặn, chỉ là do gấpquá, nên không kịp tắm rửa. Thật ra rửa sạch rồi thì mặt mũi cũng khôngtệ, bằng không, bây giờ để bọn họ đi tắm một cái?”

“Ừ, đi đi, đi nhanh về nhanh.” Vương giaphất tay một cái, quản gia liền mang theo những người này đi xuống, đếnnơi tắm rửa của tôi tớ. Vừa có cả nam lẫn nữ. Ước chừng một canh giờ,thay quần áo xong lại được người dẫn ra.

Mặc y phục của người Hung Nô xong, có vẻ chỉnh tề hơn nhiều.

“Đi mời tiểu thư đến, để tiểu thư tự mình lựa chọn.”

Không lâu sau, một cô gái mập mạp, đỡ cái bụng bự, vô cùng uy vũ bước từng bước về phía này, nàng đứng lại, nhíumày nhìn từng dãy người làm.

“Diệp Hạ Mẫn, con xem xem, những người này tùy con chọn lựa.”

“Ông già, gọi ta là Thải Thải được không?”

“Diệp Hạ Mẫn, hảo, con càng quật cường, ta càng thích. Hảo!”

Thải Thải thật không thể hiểu được ông ta, nàng càng làm quá ông ta lại càng thích cá tính này.

Lần đầu tiên, Thải Thải cảm giác mình đang sống trong những lời ngợi ca thế này.

Ha ha ha ha.

Những người này có cao thấp có mập ốm, Thải Thải quét mắt nhìn một lượt, đột nhiên nhìn thấy một dáng người rất quen thuộc.

Mặc dù hắn cúi đầu.

Nhưng, cho dù hắn có cúi đầu, lại khiếnlòng nàng chợt cảm thấy khổ sở. Nàng nhìn bờ vai gầy, vòng eo hẹp, đôichân thon dài của hắn.

Còn có cả mái tóc đen kia nữa……

Thải Thải nghi ngờ bước tới, đẩy những người bên cạnh ra. Dùng bụng, chĩa vào bụng đối phương.

Nam nhân kia từ từ ngẩng đầu lên, khóe môi vẽ nên một đường cong gian trá âm hiểm mà hoàn mỹ.

Tim của Thải Thải, bình bịch nhảy lên mấy tiếng.

“Hắn, chính là hắn…… Ta muốn hắn, muốn hắn!”

“Được, đã chọn, chính là hắn!” Đại tướngquân vương khẽ liếc mắt nhìn, thấy nam nhân kia quả nhiên rất tuấn tú,thầm nghĩ, ánh mắt của con gái thật không tồi. Ông vỗ vỗ tay: “Các ngươi cũng đi xuống lĩnh thưởng đi, quản gia, ông xem xem, rồi để lại mấyngười.”

“Vâng.”

Đại tướng quân vương đang định nói mấylời với Thải Thải. Đột nhiên sững sờ, bởi vì Thải Thải đã đi xa, mangtheo cả tên đầy tớ mới chọn lúc nãy nữa.

“Vừa rồi ta đã hơi kích động, như vậy thật không tốt. Bây giờ để ta suy nghĩ một chút, chàng quả thật rất đáng giận mà!”

Nàng trầm giọng, đưa lưng về phía người nọ.

Hắn cười một tiếng, ngạo mạn nói: “Thậtra trẫm chỉ nghĩ, nếu Nhiếp Lăng Phong và Quan Bộ Phi đều ẩn nấp ở ĐạiSở, không chút kiêng kỵ khiến trẫm tức giận, vậy tại sao trẫm không thểđến đây, gây cho bọn hắn chút phiền toái chứ.” Dứt lời, nàng cũng đã dẫn hắn về đến phòng mình. Sau khi vào cửa, nàng vẫy lui tất cả nô tỳ, ánhmắt nhấp nháy nhìn, gương mặt Sở Cuồng âm trầm mà tuấn mỹ, trong tuấn mỹ lại mang theo chút dí dỏm, nụ cười âm chí lại tựa như ánh mặt trời.

“Bánh Bao, trẫm có tốt với nàng không? Vi phu thật sự rất yêu nàng, có phải không?”

Thải Thải không thể phản bác, cúi đầu, sắc mặt ửng hồng.

“Bánh Bao nhỏ, trẫm thật muốn dẫn nàng đi xem bói thử, vì sao chúng ta cứ luôn phải phân ly như thế này?” Nóixong, hắn mị hoặc cười nhẹ một tiếng, dùng ngón tay điểm lên chóp mũinàng.

Từ từ nghiêng đầu, miệng áp lên môi nàng, nhẹ nhàng hôn.

Ánh mắt Thải Thải quét qua gương mặt, ánh mắt hắn……

“Tiểu vương gian vạn phúc!”

Thải Thải sửng sốt: “Là Quan Bộ Phi, Sở Cuồng, có lẽ chàng nên tránh đi một lát!”

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

“Quan đại ca.” Thải Thải tươi cười nhìn Quan Bộ Phi đi vào.

Sở Cuồng ở trên xà nhà thì thầm, Quan đại ca, gọi nghe thật thân thiết.

“Hôm nay muội có khỏe không?” Quan Bộ Phi có chút xấu hổ: “Nghe nói hôm nay chọn đầy tớ? Là ai vậy?”

“A, hắn đi vệ sinh rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.