Thải Thải vừa nhìn, liền hiểu được ý tứ thái hậu, cuống quýt thay y phục sang tạ ơn bà.
Thời gian này thái hậu an tâm lễ phật, ngay cả khi Sở Cuồng sinh bệnh, Thải Thải về nhà lúc trước đó, bà đều không hỏi tới. Đây có thể được xem như một dạng hoàn toàn buông tay, khiến trong lòng Thải Thải càng thêm kính nể bà vạn phần.
Cho nên có thể hiểu được, chỉ có người phụ nữ như mẫu hậu mới nuôi dưỡng được Sở Cuồng trở thành dạng nam tử vĩ đại cao ngạo như vậy.
“Mẫu hậu, Thải Thải tới là để cảm tạ người.”
Thái hậu cười bảo Thải Thải ngồi xuống, nói: “Năm mươi vạn lượng này, ta đã giữ nhiều năm, mặc dù không nhiều, nhưng ta nghĩ, trong lúc cấp bách cũng trợ giúp được Cuồng Nhi. Bạc này, con đừng nói cho Cuồng Nhi biết, tạm thời con hãy giữ lại, đợi đến lúc nó hết đường xoay sở, vội vàng cần kíp, thì hãy lấy ra.” Trong lòng Thải Thải suy nghĩ lời của mẫu hậu, chờ đến khi vội vàng cần kíp mới lấy ra?
Thái hậu thấy nàng cũng có lúc không hiểu, liền cười bảo: “Nếu như không cất đi, lỡ tiêu mất đến lúc cần thì lại không còn mà dùng. Cho nên con phải giấu nó mới được.”
Giấu đi.
Thải Thải đem những lời này nhớ kỹ trong lòng.
Nàng chợt hiểu, cái được gọi là gừng càng già càng cay. Thải Thải âm ầm tự nhủ với mình, nhất định phải bình tĩnh, phải càng thêm tĩnh táo, để nghĩ ra thật nhiều biện pháp tính toán, mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174716/chuong-304.html