Thải Thải vừa nhìn, liền hiểu được ý tứ thái hậu, cuống quýt thay y phục sang tạ ơn bà.
Thời gian này thái hậu an tâm lễ phật, ngay cả khi Sở Cuồng sinh bệnh, Thải Thải về nhà lúc trước đó, bà đều không hỏi tới. Đây có thể được xem như một dạng hoàn toàn buông tay, khiến trong lòng Thải Thải càng thêm kính nể bà vạn phần.
Cho nên có thể hiểu được, chỉ có người phụ nữ như mẫu hậu mới nuôi dưỡng được Sở Cuồng trở thành dạng nam tử vĩ đại cao ngạo như vậy.
“Mẫu hậu, Thải Thải tới là để cảm tạ người.”
Thái hậu cười bảo Thải Thải ngồi xuống, nói: “Năm mươi vạn lượng này, ta đã giữ nhiều năm, mặc dù không nhiều, nhưng ta nghĩ, trong lúc cấp bách cũng trợ giúp được Cuồng Nhi. Bạc này, con đừng nói cho Cuồng Nhi biết, tạm thời con hãy giữ lại, đợi đến lúc nó hết đường xoay sở, vội vàng cần kíp, thì hãy lấy ra.” Trong lòng Thải Thải suy nghĩ lời của mẫu hậu, chờ đến khi vội vàng cần kíp mới lấy ra?
Thái hậu thấy nàng cũng có lúc không hiểu, liền cười bảo: “Nếu như không cất đi, lỡ tiêu mất đến lúc cần thì lại không còn mà dùng. Cho nên con phải giấu nó mới được.”
Giấu đi.
Thải Thải đem những lời này nhớ kỹ trong lòng.
Nàng chợt hiểu, cái được gọi là gừng càng già càng cay. Thải Thải âm ầm tự nhủ với mình, nhất định phải bình tĩnh, phải càng thêm tĩnh táo, để nghĩ ra thật nhiều biện pháp tính toán, mới có thể đảm đương tốt chức trách của một hoàng hậu.
Trong vòng mười ngày Sở Cuồng liền tập trung được ước chừng ba trăm bảy mươi vạn lượng bạc.
Đại quân gồm bốn mươi lăm vạn người.
Bốn mươi lăm vạn người này, hai mươi vạn ra tiền tuyến, mười vạn trú đóng cách tiền tuyến hai mươi dặm. Còn mười lăm vạn, vẫn đóng ở các cứ điểm khác trong Đại Sở, tùy thời chờ điều động.
Bốn mươi lăm vạn nhân mã này là có thể điều động.
Đại Sở còn ba mươi vạn nhân mã không thể điều động được nữa.
Ba mươi vạn người này, giống như trường thành không thể rung chuyển, nếu không đến mức nước sắp mất nhà sắp tan, Sở Cuồng tuyệt sẽ không tự hủy đi bức trường thành này.
Nhưng mà đối phó với Hung Nô, bốn mươi lăm vạn người, cũng đủ cho hắn cùng Nhiếp Lăng Phong đánh nhau một trận đổ máu.
Theo tin tức tình báo, Nhiếp Lăng Phong tổng cộng có ba bảy vạn nhân mã. Nhưng mà người Hung Nô vạm vỡ, lực chiến đấu mạnh hơn phe mình nhiều, cho nên bốn lăm vạn chọi với ba bảy vạn, tính theo nhân lực, thế lực vừa ngang nhau.
Đại Sở kiến tạo ba trăm chiến xa bọc sắt lá, thợ rèn và mộc tượng sau khi cẩn thận nghiên cứu súng xong, lại tuyên bố có thể chế tạo ra loại vũ khí lắp trên chiến xa có lực sát thương và sức tấn công mạnh hơn cả súng. Cho nên Sở Cuồng dùng một khoản bạc năm mươi vạn lượng đưa cho bọn họ, hắn không hỏi đến cách sử dụng chúng, mà chỉ cần kết quả.
“Hoàng thượng, ngài yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ báo đáp ơn cứu mạng của hoàng thượng, năm mươi vạn lượng, chúng ta nhất định đau lòng số bạc này như là bạc của mình, nhất định sẽ dùng nó một cách thỏa đáng.”
Sở Cuồng cười nói: “Số bạc này là đưa cho các ngươi, trẫm mặc kệ các ngươi tiêu xài ra sao, cái trẫm muốn là kết quả.”
Trong lòng mọi người đối với hoàng thượng bội phục không thôi.
Cái Sở Cuồng muốn, là những chiến xa bọc sắt lá có lắp quân hỏa, đừng nói năm mươi vạn lượng, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, hắn còn có thể cho bọn họ nhiều hơn thế nữa.
Lần trước lúc người Pháp đến, từng nói có một quốc gia bên kia bờ biển, có một loại binh khí gọi là đại pháo, có thể bắn trúng quân địch ở ngoài vài trăm thước. Nếu như hắn có thể có được đại pháo, đội phiêu kỵ hung hãn của Hung Nô, cũng sẽ như một đàn châu chấu nhỏ dưới chân hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây, hắn nhếch môi.
Chợt thấy một món đồ tương tự như súng nằm ở trên bàn. Hắn cầm lên, hỏi: “Vật này dùng để làm gì?”
“Hoàng thượng, đây là ám tiễn làm cho hoàng hậu nương nương.”
“Hoàng hậu muốn nó?” Thợ rèn cười một tiếng: “Hoàng hậu nói, trong cung rất nhàm chán, lấy cái này bắn chim bắt bướm cũng tốt.”
Bánh Bao cũng không phải là nhàm chán đến vậy, nhưng xác thực ám tiễn có thể dùng để phòng thân. Hắn cất vào trong ngực bảo: “Trẫm mang về cho hoàng hậu.” Trước khi rời đi còn phải đến chỗ mấy vị tiên sinh phòng thu chi một chốc. Vừa đi vào, liền thấy sổ sách được chất đống cứ như núi nhỏ, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiến gảy bàn tính cộc cộc, Sở Cuồng phát hiện lúc gảy không phải là từng tiếng động riêng biệt, mà là từng chuỗi âm thanh, người nghe căn bản không thể hiểu được bọn họ đang tính toán như thế nào. Sở Cuồng chăm chú nhìn một hồi liền choáng váng.
Lúc này vị tiên sinh đeo kính của Pháp cười nói: “Khoản mục trong mười năm nay đã được thẩm tra đối chiếu rõ ràng. Tất cả khoản mục từ các phủ đệ cũng vậy, thuế thu năm nay có thể lấy ra ba phần để đánh giặc, không sợ ảnh hưởng đến các công việc khác của Đại Sở.”
Ba phần thuế này, hắn một chút cũng không hy vọng phải dùng đến.
Sở Cuồng cau mày nghĩ, tên Nhiếp Lăng Phong đáng chết kia dùng hết binh lực trong nước để đánh nhau với hắn, không phải vì vấn đề biên cảnh, mà là trực đảo Hoàng Long[1], đánh thẳng vào kinh thành.
[1] Trực đảo Hoàng Long: phủ Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Dùng để chỉ nơi hiểm yếu của địch, trong trường hợp của truyện là để chỉ nơi quan trọng nhất của Đại Sở – kinh thành.
Hung Nô đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, cũng không phải chỉ là có một chút bản lãnh mà thôi.
Đỗ Tụ Nương đã quen ở chung với mọi người, vì vậy cũng ở tại hầm ngầm dưới mặt đất.
Hầm ngầm dưới mặt đất cũng tương tự địa lao, nhưng đã được Sở Cuồng cải tạo trở thành một nơi vô cùng bí mật. Người ở nơi này ăn mặc ở đều có người phục vụ, mỗi ngày chỉ cần tận tình làm chuyện mình thích là được rồi.
Đỗ Tụ Nương cầm trong tay một chiếc bình nhỏ cười nói: “Hoàng thượng, này bình thuốc này nếu đổ vào nguồn nước của Hung Nô, bọn binh linh sẽ toàn thân vô lực, trên người mọc ban đỏ như bị sởi. Phải tốn ít nhất một tháng mới có thể lặn được.” Sở Cuồng gật đầu, đây đúng là một thứ đồ tốt, “Chẳng qua lúc hành quân, mọi người rất có thể sẽ phải dùng chung một nguồn nước, lúc đó phải làm thế nào?”
“Việc đó cũng không khó, chỉ cần đem thuốc giải cho binh sĩ chúng ta uống vào trước. Hoàng thượng chỉ cần bảo hỏa đầu quân[2] cho thuốc giải vào bánh bao. Sau này sẽ không sợ bị trúng độc.”
[2] Hỏa đầu quân: lính cấp dưỡng, đầu bếp trong quân đội.
“Một chai nhỏ này, mà có thể đầu độc cả mười vạn đại quân sao?” Nhìn Sở Cuồng mang bao tay cầm cái chai nhỏ cẩn thận bỏ vào một chiếc hộp đen. Trong lòng Thải Thải có chút háo hức: “Vì sao ta có dự cảm, Nhiếp Lăng Phong sẽ cực kỳ thê thảm nhỉ?”
“Đừng quá khinh địch, những người này dù sao cũng tới từ Hung Nô, bọn họ ở dưới ngục giam Hung Nô đến bảy tám năm, cũng không biết đã có bao nhiêu thứ rơi vào tay người Hung Nô nữa.”
Đúng vậy, nguyên tắc của Sở Cuồng chính là, chỉ cần người ta mất đi năng lực chiến đấu, thì tuyệt đối sẽ không đả thương tính mệnh của họ, nhưng Đỗ Tụ Nương nói, Nhiếp Lăng Phong ép buộc bà chế toàn kịch độc, ăn vào rồi sẽ thất khiếu đổ máu mà chết, thậm chí có loại tạo thành dịch bệnh. Sư phụ mà bà bái sư năm ấy đã từng nói, chế độc dược, thì cũng phải lưu lại cho người ta bảy phần mạng sống mới được, nay Nhiếp Lăng Phong dùng hai nữ nhi uy hiếp bà. Cho nên bà không thể làm gì được, đành phải chế một vài loại thuốc kịch độc, nếu không kịp uống thuốc giải, nhất định sẽ mất mạng.
Đáng nói hơn nữa, những loại độc đó không hề có thuốc giải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]