Khương Hầu nghe Lâm thị nói vậy thì dịu lại, nhẹ nhàng đỡ bà ta lên: "Có vậy thôi mà, nàng khóc cái gì chứ? Bồn hầu chưa bao giờ nghĩ như vậy về nàng và Uyển Như cả."
Lâm thị không chịu, nhất quyết khom gối quỳ ở bên chân Khương Hầu: "Nhưng thiếp hổ thẹn với Hầu gia lắm....
Hầu gia, hay là ngài..."
Khương Hầu thở dài: "Bồn hầu làm sao?"
Lâm thị yếu ớt thút thít, nhẹ giọng đề xuất: "Hầu gia, ngài xem.Trước đây Đại tiểu thư đối đầu với ngài, nhưng nhờ
Hầu gia anh minh quyết đoán, gả nàng cho đúng người cần gả, không chỉ khiến Đại tiểu thư nhu thuận hiểu chuyện hơn không ít, mà với Hầu gia còn trở thành một trợ lực tốt nữa."
"Thiếp biết Uyển Như của chúng ta không thể sánh được Đại tiểu thư là đích nữ, lại còn được Phu nhân tự tay nuôi dạy, nhưng con bé từ nhỏ đã lớn lên bên ngài, so với bất cứ ai thì nó chính là đứa hiếu thuận nhất, cũng muốn vì ngài góp sức như thế..."
Lâm thị tỏ ra hết sức đau khổ: "Hầu gia, Uyển Như bằng tuổi với Đại tiểu thư nhưng đến một hôn ước tốt cũng chưa dám đặt, nó chỉ sợ không tìm được cách báo hiếu cho ngài, cho nên mới dùng dằng không muốn gả đi... hức, đứa con số khổ của thiếp..."
Tất nhiên thì sự thật ngược lại, Khương Uyển Như và Lâm thị được mang danh thịnh sủng, đương nhiên mắt cũng nhìn cao, với nhà nhỏ hoặc tẩm trung thì họ cảm thấy không xứng, còn những nhà có địa vị cao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-gioi-lam-nung/3584939/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.