Gần đây Triệu Hoằng có hơi là lạ.
Thỉnh thoảng khi bắt gặp ánh mắt của nàng, chàng gần như ngay lập tức tránh đi, kín đáo rời tầm nhìn sang một tiêu điểm khác.
Có khi chàng còn lén lút ở trong thư phòng một mình làm gì đó rất lâu, nàng vốn cho rằng Triệu Hoằng bận ủ mưu tính kế chuyện triều chính, nhưng nghe Triệu Thiết Chu mách lại thì hình như chàng đang nghiên cứu sách vở gì đó rất quan trọng.
Vấn đề là sách gì mà phải giấu tất cả mọi người để xem?
Khương Uyển Ngưng không quen để mọi thứ lửng lơ không rõ, một hôm nọ, khi hai người bọn họ đang ăn cơm, nàng bất thình lình quay sang dò hỏi.
“Phu quân đang giấu thiếp chuyện gì à?”
Triệu Hoằng giật bắn mình, chàng lén quan sát sắc mặt của Khương Uyển Ngưng, trông vẫn ngố như mọi khi, chàng yên tâm bình tĩnh lại.
“Không có.”
Khương Uyển Ngưng nhìn chàng thản nhiên trả lời như không có gì, nàng quay sang bắt đầu nghi ngờ chính mình, chẳng lẽ do nàng nghĩ nhiều rồi?
Không đúng, hành tung của chàng chính Triệu Thiết Chu cũng nói là thoắt ẩn thoắt hiện, càng ngày càng đáng ngờ cơ mà.
Khương Uyển Ngưng rắn mặt lặp lại: “Phu quân gần đây hay đi sớm về khuya, lại còn trốn tránh thiếp, thiếp rất là lo lắng…”
Triệu Hoằng gắp một miếng thức ăn nhét vào miệng, tỏ vẻ “ta không liên quan, nàng cứ việc trình bày tiếp”.
Khương Uyển Ngưng bực bội, nào có chuyện thê tử nói mà phu quân chẳng thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-gioi-lam-nung/3584924/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.