Triệu Hoằng gác bút, vươn tay bóp trán, chàng vốn muốn để nàng chịu một đêm phòng không gối chiếc cho nàng biết tay, nhưng chẳng lẽ sức công phá của Khương Uyển Ngưng bây giờ đã mạnh hơn cả kinh Phật mẫu rồi sao? Chàng tĩnh tâm còn không nổi thì sao có thể dằn lòng bỏ sang thư phòng ngủ một đêm đây.
Triệu Hoằng liếc nhìn Khương Uyển Ngưng, dưới ánh nến trong đêm đen, dường như nàng thấy trái cổ của chàng chậm rãi lăn lên lăn xuống.
Bản năng sinh tồn của động vật nhỏ khiến Khương Uyển Ngưng bất giác lùi lại, lồng ngực rung rung.
“Phu quân?”
Triệu Hoằng nhắm mắt, vẫn không đuổi được ý nghĩ yêu ma kia đi, chàng mở đôi mắt tối tăm đen kịt ra, một đại dương thăm thẳm đang cuộn trào.
“Không đánh nữa, phu quân phạt nàng tối nay…”
Khương Uyển Ngưng bị ngữ điệu của chàng làm cho run rẩy, nàng cảm thấy mình như đang bị con dã thú nhìn chằm chằm, sắp sửa bị ăn sạch sẽ không để lại vụn.
Triệu Hoằng tiến đến, trong lúc Khương Uyển Ngưng còn đang nín thở chờ đợi, một trận cuồng phong ập xuống, nàng bị bế thốc lên, giọng nói trầm khàn của chàng vang lên bên tai.
“Làm ấm giường cho phu quân.”
Khương Uyển Ngưng nắm chặt vạt áo trước ngực chàng, mặt nàng đỏ như có thể nhỏ máu, đôi môi vừa muốn thốt ra một lời kháng nghị đã bị Triệu Hoằng chặn lại, nụ hôn dồn dập nóng bỏng rơi xuống khiến nàng quay cuồng mụ mị.
Triệu Hoằng càng hôn sâu thì càng ép sát, hai khoả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-gioi-lam-nung/3584923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.