Chương trước
Chương sau
Editor: Dạ Hàn
Trở lại Phượng Nghi cung, ta bảo Đào Nhi mời Tiểu Hỉ Tử tới. Nghe nói là ta mời, hắn chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
“Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Ta miễn cưỡng nói: “Truyền chỉ, tối nay ta thị tẩm.”
Mặt hắn lộ vẻ khó khăn: “Nương nương, thân thể ngài không khỏe, chỉ sợ…”
“Có truyền hay không?” Ta tâm tìm đang ở trạng thái xấu vô cùng, tốt nhất là chớ động vào ta. Ta nếu gây chuyện với ai thì chính là do hắn tự tìm.
Hắn biết ta luôn luôn nói một không nói hai, lời của ta dù là Tề Hạo hay Thái Hậu đều phải nghe theo. Hắn không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ nói: “Nương nương, Hoàng thượng uống rượu, chỉ sợ không cần người hầu hạ.”
“Ngươi truyền hay không truyền.” Ta giọng điệu cứng rắn, vẻ phẫn nộ hiện lên mặt.
Tiểu Hỉ Tử đã nhìn ra hôm nay ta có chuyện, không dám chọc ta, đành đáp ứng: “Vâng, thỉnh nương nương tắm rửa.”
Ta bị hắn dẫn tới nơi tắm rửa lần trước, ở trong ao tắm xong, dùng một khối khăn tắm bao lại. Ta phân phó bọn họ đưa ta thẳng đến Mưa Móc điện, giống như các phi tần khác. Để ta làm tần phi của hắn một lần, chân chính một lần này.
Nằm ở trên giường, ta sai Tiểu Hỉ Tử mau mau gọi Tề Hạo đến. Nến long phượng mới lĩnh từ Nội Vụ phủ được đốt lên, cả Mưa Móc điện mang ánh sáng đỏ bừng.
Màn kim sa hạ xuống, một mình nằm trên chiếc giường rộng rãi xa hoa, lệ bất tri bất giác rơi. Cái chỗ này có quá nhiều nữ nhân ngủ qua sao? Sau này còn có thể có bao nhiêu nữa? Thôi, bắt đầu từ ngày mai, có bao nhiêu đều không quan hệ gì tới ta.
“Nương nương, nô tài cáo lui.” Thanh âm của Tiểu Hỉ Tử vang lên, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Hắn ngủ ở đây đã bao nhiêu lần, sẽ không vì say mà không tìm được đến giường chứ? Cho nên ta vẫn nằm, mặc kệ nam nhân người sực nức mùi rượu kia.
Màn bị xốc lên, Tề Hạo mắt nhắm mắt mở đứng ở trước giường suy nghĩ. Thấy trên giường có nữ tử, hắn mơ hồ hỏi: “Ngươi là ai?”
“Thần thiếp là Hoàng Hậu.” Ta mặt không đổi sắc trả lời.
“Ảnh nhi không thể thị tẩm, ngươi không phải.” Không nhận ra ta sao?”
“Vậy ngươi cho rằng ta là ai? Cho rằng ta là Phượng nhi của ngươi sao?” Không thể nói cùng kẻ say rượu.
“Mặc kệ ngươi là ai, đi ra ngoài.”
“Tại sao, ta đến ngươi ngủ không ngon sao?” Cảm giác như ta giống kỹ nữ.
“Ảnh nhi sẽ giận, đi ra ngoài cho trẫm.” Sẽ không giận, sau này cũng sẽ không.
Tâm có chút ấm áp, cười nói: “Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, muốn ngủ thì bắt đầu đi, không ngủ thì biến xa một chút.”
“Ai bảo ngươi uống nhiều rượu như vậy, sau này không cho phép lại uống nhiều như vậy, không nhận ra cả ta.” Hắn vừa mới lên giường, ta đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hoàn hảo ta vô cùng mẫn cảm với rượu cồn.
Ta mang y phục lên triều của hắn để sang một bên, đắp chăn lên cho hắn, nhíu mày: “Sau này không được uống rượu nữa.”
“Ảnh nhi bảo không uống thì sẽ không uống.” Đừng nghĩ tới ta, sau này quên ta đi.
Hắn bây giờ say như vậy, đừng hy vọng gì nó có thể chủ động. Giống như cái lần kia ở trong lãnh cung, ta ôn nhu hôn hắn. Dám sàm sỡ hoàng đế, từ xưa đến nay ta là duy nhất.
Đêm, bất tri bất giác ngày càng sâu. Không khí trong màn ngập tràn ám muội, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.
Mở mắt, nến đỏ đã cháy hết, nắm sớm yếu ớt cháy vào. Ta muốn rời đi, lại phát hiện bản thân bị ôm lấy thật chặt. Ta cười khổ, còn nói ta sẽ giận, lúc này sao ôm mỹ nhân thế này còn muốn ta thế nào? Ta tiếp tục nằm xuống, tiến vf trong lòng hắn. Ôm ta thật chặt đi, ít nhất ôm lấy ta một lần.
“Ngươi là ai?” Vừa dứt lời, ta cảm giác được bản thân bị đẩy ra.
Ta mãnh liệt mở mắt, thấy Tề Hạo kinh hoảng đánh đánh giá ta. Ta thật sự muốn cười, nhìn vẻ mặt hắn giống như nam nhân ngây thơ bị ta lôi đến trên giường, cũng có hơn mười phi tử rồi chứ ít đâu (ta thề là chỗ này ta dịch láo). Một ý nghĩ muốn đùa nảy sinh, ta kéo chắn trùm kín đầu, nhỏ giọng nói: “Ngô tỳ là cung nữ hầu hạ Hoàng Thượng.” Đầu của ta một mực chôn trong chăn, hắn không nhìn thấy bộ dáng của ta.
“Cung nữ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Hắn nghe có vẻ như là thực sự đang sợ vậy, có cái gì phải sợ, hoàng đế ngủ cùng cung nữ cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
“Bẩm Hoàng Thương, tối hôm qua ngày kéo ta đến…” Ta tận lực giả trang điềm đạm đáng yêu.
“Trẫm để cho ngươi rời cung, chuyện đêm qua ngàn vạn lần không được để cho Hoàng Hậu biết.” Thực cho rằng ta là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?
Ta xốc chăn, che miệng cười điên cuồng: “Ha ha, ngươi nói chuyện đó có khả năng sao? Tiểu tử, ta đều biết cả rồi.”
“Ảnh nhi?” Hắn không dám tin nhìn ta.
Ta ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Là ta, chính là ngươi uống say không nhận ra ta.”
“Ta không có làm chuyện đó đối với ngươi?” Hắn lại nằm thẳng bên cạnh ta hỏi.
Ta trở mình trợn trắng mắt: “Bản thân ngươi tự biết.”
Ánh mắt nhìn đến dấu hôn trên cổ ta, vội nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Đều nói kẻ say rượu là cầm thú, quả không sai.” Ta đều bị ăn sạch, chẳng lẽ hắn lại chẳng có cảm giác gì.
Hắn trợn mắt, mang theo trách cứ: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi không thể thị tẩm sao? Cho dù là ta đi tìm ngươi, ngươi cũng có thể phản kháng.” Vẫn còn biết ta không thể thị tẩm.
“Ta không sao, cái gì cũng đừng hỏi, ôm ta một cái.” Vừa nói vừa ôm lấy hắn.
“Ảnh nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Ôm ta một cái, hôm này đừng vào triều. Ta muốn sáng sớm nằm lại, ngươi liền nằm lại cùng ta.” Ta cơ hồ là nước mắt lưng tròng nói.
Hắn nghe theo lời ta, “Được, ta ở cùng ngươi. Nói cho ta biết, ngươi rốt cục là làm sao vậy?”
“Cái gì cũng đừng hỏi, lại ôm ta chặt một chút.” Muốn được ôm cả đời, tất cả đều mặc kệ.
“Yêu ta sao?”
“Yêu.”

“Vậy nói với ta ba chữ, ngươi yêu ta, có được không?”
“Ta yêu ngươi.”
“Hoàng Hậu nương nương, ngài cần phải đi.” Tiếng Tiểu Hỉ Tử vang lên.
Ta miễn cưỡng cười một tiếng: “Ta phải đi.” Vừa nói vừa ngồi dậy, yên lặng mặc quần áo.
Hắn nhìn ta: “Ảnh nhi, ngươi hôm nay rất kỳ quái.”
Mặc y phục, ta cười nói: “Không có a, ngươi nghĩ nhiều rồi. Tối nay ta ở lãnh cung chờ ngươi, nhất định phải tới.”
Trở lại Phượng Nghi cung, ta cho mời Ngọc Tình tới. Nàng là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ chân chính của ta. Nàng nói muốn có muội muội giống ta, bây giờ có, chính là nàng không biết. Vốn là lúc nào cũng có, chỉ là nàng không biết mà thôi.
Ta cố ý sai người chuẩn bị món cây dẻ cao mà Ngọc Tình thích nhất, Ngọc Tình ngồi đối diện ta vui vẻ ăn, khóe miệng ta lơ đãng lộ ra một chút vui vẻ.
“Ảnh nhi, ngươi gọi ta đến hẳn là có chuyện gì đi?” Nàng hỏi, nhưng miệng không dừng lại.
Ta ôn nhu cười một tiếng: “Ta nghĩ nhìn ngươi thật kỹ, Thất tỷ, ta có thể gọi như vậy sao?”
Nàng làm vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là có thể.”
“Gọi một tiếng Cửu muội muội.” Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện đương mắt ta tràn đầy ưu thương.
Ngọc Tình tùy tiện cười nói: “Sai rồi, phải là Cửu đệ muội.”
“Gọi cửu muội, không phải Cửu đệ muội.” Ta vẫn kiên trì.
“Cũng được, Cửu muội muội, thật tốt.” Cửu muội muội này nguyên là nên gọi từ 20 năm trước, lại lỡ đến ngày hôm nay.
~~~~~~~~
Ta ngồi trước gương, Đào Nhi đang cầm hộp trang sức cho ta chọn, ta lật tới lật lui cũng không tìm thấy gì thích hợp. Tiện tay cầm lấy một cây trâm, đưa cho Ngâm Thu đang chải đầu. “Hay là cái này cũng được.”
“Tiểu thư, trang phục này có cần thay không?” Ngâm Thu cầm Lưu Ly trâm hỏi ta.
“Không sao, cứ để trang phục như vậy đi. Ta sai ngươi chuẩn bị đồ đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Tiểu thư, ngươi muốn vật kia làm gì?” Ngâm Thu lộ vẻ mặt khó xử.
“Chuẩn bị hay chưa?”
“Đã chuẩn bị rồi.”
“Việc này nếu tiét lộ ra ngoài, đầu cả nhà ngươi khó mà giữ được.” Ta ý tứ mang theo uy hiếp.
“Vâng, nô tỳ đã biết.”
~~~~~~~~
Ta ngồi trong lãnh cung, trên bàn có một bầu rượu. Ta đã vài tháng không có ở đây, cho nên lãnh cung nghe qua có chút lạnh lẽo đáng sợ. Nến cháy yếu ớt, ở trong gió lung lay như sắp đổ. Ta hiện tại mặc trang phục giống như khi tuyển tú, cũng mặc bộ quần áo này trên người, cũng mang những trang sức này. Chỉ muốn tìm về chút cảm giác khi mới gặp gỡ, khoảnh khắc đẹp nhất đời người, thường thường chính là lúc mới gặp gỡ.
“Tiểu thư, Hoàng Thượng tới.”
Ta đưa ánh mắt dời về phía cửa, Tề Hạo một thân thường phục, ánh trăng chiếu trên người hắn, mông lung không giống thật. Giống như tình yêu của chúng ta, tốt đẹp đến không chân thực. Hắn đứng ở cửa, nghi hoặc nhìn ta. Ta đứng lên, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Ngồi vào chỗ của mình rồi, hắn nhìn rượu trên bàn, nói: “Sao lại chỉ có một cái chén?”
Ta cười: “Bởi vì không có phần của ngươi, ta một mình uống, không cho ngươi uống rượu.”
Tề Hạo buồn cười: “Ngươi gọi ta đến là để xem ngươi uống rượu sao?”
Ta dễ dàng cười một tiếng: “Này cũng không phải, ta là tới hỏi ngươi, gian sơn và mỹ nhân chỉ có thể chọn một, ngươi sẽ chọn cái gì? Không cần nói nước đôi, ông trời cho ngươi muốn chọn gì cũng được.”
Hắn chậm rãi nói: “Vậy mỹ nhân kia là ai?” Muốn dùng cách này che dấu nội tâm đang bối rối sao?
Ta bày ra dáng vẻ tùy tiện lại kiêu ngạo: “Mỹ nhân kia đương nhiên là ta, trừ nữ tử là ta, còn ai đáng giá.”
“Không biết, ngươi hy vọng ta chọn cái gì?” Hắn đột nhiên rất nghiêm túc nhìn ta, khiến cho ta không biết làm sao.
Ta sắc mặt ngưng trọng: “Không biết.” Ta đem ánh mắt từ trên người hắn rời đi: “Có một số việc cúng ta đều rõ ràng, ngươi không cần ở trước mặt ta đóng kịch.”
Hắn cười khẽ: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Ta than nhẹ một tiếng: “Ta đã hỏi Thái Hậu, 20 năm trước, chúng ta đích thực là bị tráo đổi. Kỳ thật ta không nói ngươi cũng biết, không phải sao? Chúng ta đều biết được, chính là không có chứng cớ. Cho dù không có chứng cớ, ngươi cũng đã biết rồi phải không? Ngươi việc gì phải giấu diếm ta, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta ngu ngốc như vậy sao? Hay là ngươi không tin ta?” Ta nói, lấy ra một chiếc khuyên tai tỏa ánh sáng màu lam đặ trên bàn, từ từ đặt lên trước mặt hắn, cười khổ: “Ngươi cho là chuyện ngươi làm có thể giấu được mọi người sao? Có lẽ ngươi giấu được người khác, nhưng không may lại bị ta động vào.” Buổi tối nọ, ta ở trên mặt đất nhặt được chính là khối ngọc bích này, trên đời này trừ khối ngọc của Mai Rớt (mk… Mai rớt là cái tên gì?…),trừ hắn ra còn ai có thể có cái này? Nghi ngờ trong lòng hắn quả nhiên là nặng, giết người diệt khẩu phải do chính mình ra tay.
“Ngươi cũng biết?” Hắn vẫn rất bình tĩnh, rất có phong phạm của đế vương. Người bình thường sau khi biết thân thế của mình bị lộ, nhất định sẽ bị đả kích lớn, nhưng hắn lại không. Chỉ bằng sự tỉnh táo này, đã đủ xứng làm hoàng đế. Ta không hiểu, Mạc tướng làm sao lại sinh ra được nhi tử thông minh như vậy?
“Kỳ thật chúng ta hiểu nhau rất rõ, ngươi làm gì ta đều biết. Khi ngươi đánh ta, là vì nhượng bộ phản ứng của Thái Hậu. Nói thật, ta không hề trách ngươi. Ta biết ngươi có nỗi khổ riêng, cũng là bất đắc dĩ.” Nói rõ, ngược lại bình tĩnh, trong lòng không hề rung động.
Ta tiếp tục nói: “Nghi kỵ quá nặng là điều tối kỵ của bậc đế vương, kỳ thật cũng có vài người đáng tin tưởng.”
Hắn nhìn ta thật sâu: “Ngươi vốn chính là công chúa, là ta chiếm địa vị của ngươi 20 năm, ngươi thật sự không hận ta sao?”
Ta nhàn nhạt mỉm cười: “Ta không hận ngươi, bởi vì ta yêu ngươi. Có lẽ ông trờ dự định đâm lao phải theo lao, cho nên để chúng ta ngoài ý muốn mà gặp gỡ, ngoài ý muốn mà yêu nhau. Gặp phải ngươi, đời này không có gì phải tiếc nuối. Ngươi rõ ràng cũng biết thân phận của ta, vẫn còn phong ta làm Hoàng Hậu, cho thấy ngươi yêu ta đủ sâu sắc. Ta là Công Chúa cũng được, bình dân cũng được, ta từng là thê tử của ngươi là đủ rồi.”
Hắn kinh ngạc nhìn ta: “Chính là ta lại không thể toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, chỉ biết tổn thương ngươi.” Có lẽ là thật không ngờ ta lại rộng lượng như vậy
“Đủ rồi, ngươi làm cho ta như vậy là đủ rồi. Ngươi là hoàng đế, nhất định là phải hy sinh rất nhiều, ngươi đối với ta như vậy là đủ rồi.” Cố nén lại nước mắt, thủy chung không rơi xuống.
“Nếu như có thể, ta hy vọng không chuyện trộm long tráo phượng 20 năm trước. Ta hy vọng bản thân không là hoàng đế, hy vọng bản thân có thể cho ngươi đầy đủ yêu thương.”
“Tối qua ta gặp Trữ vương, hắn nói đã tìm được Trần ma ma đỡ đẻ cho ta 20 năm trước, trước tiên sẽ mang nàng tới kinh thành. Bước tiếp theo hắn sẽ bức ngươi thoái vị, ngươi cần ra tay với hắn trước. Người này dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không thể lưu lại. Hắn cuồng vọng tự đại, chỉ sợ việc này đã đem nói cho rất nhiều người, người bên cạnh hắn cũng không thể lưu lại ai. Ngươi bảo Lạc đại ca điều tra lại, mới có thể biết được không còn ai còn sống. Thái Hậu, Triệu cô cô cùng Mạc tướng đều già rồi, không sống được bao lâu nữa. Trừ bọn họ ra, còn một người ngươi phải xử lý.”
“Ngươi?” Thông minh, rất hiểu ý.
Ta yên lặng gật đầu, “Ta, ngươi dự định làm sao bây giờ? Ta ở bên cạnh ngươi quá nguy hiểm, sớm muộn cũng thành tai họa, không bằng…” Giết, đầu xuôi đuôi lọt.
“Ngươi hy vọng ta làm thế nào?” Hắn hỏi ý kiến ta, chính là ta có thể nói gì?
Ta cười khổ, “Không biết.”
“Ở lại bên cạnh ta.”
“Không được, giang sơn và mỹ nhân chỉ có thể chọn một. Ai bảo ta là Công Chúa, lại bên cạnh ngươi sẽ làm liên lụy đến ngươi.” Ta đã lót một ly rượu, đặt ở bên môi, kịch liệt xua tay.
Ngạo mạn chậm rãi nhắm mắt lại, nâng chén lên định uống xuống. Trong nháy mắt ta ngẩng đầu, Tề Hạo đã đánh rơi cái chén trong tay ta, toàn bộ rượu đổ trên mặt đất.
Ta buồn bã cười một tiếng: “Ngươi làm gì, ta biết ngươi không xuống tay giết ta được, ta tự sát cũng được chứ?”
Tay hắn ấm áp phủ trên mặt ta: “Ngươi thật là ngốc.”
“Ta không ngốc, ngươi luôn nói ta thông minh. Cơ nghiệp này do là ngươi, Thái Hậu, Ngọc tình mất rất nhiều tâm cơ mới có được. Ngươi là người kiếp này ta yêu nhất, Ngọc Tình cùng Thái Hậu là người ta thân nhất, ta không thể để cho tâm huyết của các ngươi chảy về biển đông.” Không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không thể cầm được.
“Giang sơn và mỹ nhân ta đều muốn, tin tưởng ta, ta có thể làm được.” Hắn có thể làm được, nhưng là ta không muốn, ta quá mệt mỏi rồi.
“Nhẫn tâm của ngươi đâu? Tuyệt tình với ta một chút, không cần quá lưu luyến ta.” Ta cúi đầu, nước mắt rơi vào lòng bàn tay.
“Ta có thể tuyệt tình với bất kỳ kẻ nào, nhưng với ngươi, ta không làm được.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán ta, tâm càng đau. Từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh ly biệt, thật không ngờ lại như vậy. Ta một mực cho rằng hắn sẽ không chần chừ mà giết ta, nhưng là hắn lại không làm vậy, lại còn muốn ta ở bên cạnh hắn. Ta không phải là khiến hắn nghĩ đến không chịu nổi? Chỉ bằng phần tình cảm này của hắn đối với ta, đáng để ta đối xử với hắn như vậy.
“Có những lời này của ngươi, ta mãn nguyện rồi.” Ta mãnh liệt cầm bình rượu trên bản, ngửa đầu uống sạch.
“Ảnh nhi.” Hắn quá sợ lãi, lúc giành lại được bầu rượu, ta đã uống hết, một giọt cũng không còn.
“Ảnh nhi, không cần, mau nhổ ra.”
“Khôg còn kịp rồi.” Ta một tay cầm bầu rượu, một tay thoái cái dùng sức nắm cái nắp.
“Thái y… Thái y… Mau gọi thái y.” Hắn ở trong trong trạng thái hoàn toàn không khống chế được, tất kinh muốn tới đây ôm ta, ta đẩy hắn ra: “Buông ra, ngươi muốn cho tất cả mọi người biết Hoàng Hậu uống thuốc độc sao?” Vừa nói vừa chạy ra ngoài, chạy đến cửa, ta dừng lại, thản nhiên nói: “Nhớ cho kỹ, ngươi từng có một thê tử tên gọi Tô Liễm Dung hoặc là Mai Ảnh. Là thê tử, không phải là phi tần, cũng không phải Hoàng Hậu. Nhớ cho kỹ, dấu răng trên vai ngươi là nàng cắn.”
Tình yêu không còn, hận thù cũng không còn, tất cả đều là không. Yêu cũng là mộng, hận cũng là mộng, tất cả đều là mộng. Cung đình tẩu nhất tao, hoàng lương chẩm nhất mộng. Lần này xuyên qua, có tình yêu của hắn, đời này không uổng.
Màn đêm buông xuống đúng canh ba, Phượng Nghi cung cháy lớn, Hoàng Hậu Mạc thị, Thục phi Trịnh thị chết trong biển lửa.
Hoàng Hậu cùng Thục phi khi chết đều được mai táng trong lăng của phi tần, Hoàng Hậu được phong ‘hiền đức văn định ngọc dung hoàng hậu’, Thục phi được phong ‘tuệ thục quý phi’, không cử hành quốc tang.
Cùng tháng, Trữ vương Hoằng Thưởng cường bạo dân nữ, ăn hối lộ trái pháp luạt, giết người vô tội, kết bè kết cánh, lạm dụng chức quyền, nguyền rủa Thái Hậu, mưu hại hoàng đế… (tội danh gồm 47 điều) đương kim thánh thượng niệm tình huynh đệ, xử lý nương tay, đưa vào thiên lao, giam cầm chung thân, thân thiếp thân tín bị xử chém, lập tức hành quyết.
Cùng tháng, Thiên Ly vương qua đời, nhị vương tử Thần Vũ thế chỗ, đại Tề quốc Vĩnh Trữ Công Chúa lên làm vương hậu.
Cùng tháng, cung nữ Phượng Nghi cung Vương thị Ngâm Thu được phong quận chúa, tên gọi Hoa Dương, phong làm chính phi của Tam vương gia Thiên Ly quốc.
Cùng tháng, Thừa tướng Mạc Văn Xương, tức cha đẻ ‘hiền đức văn định ngọc dung Hoàng Hậu’ từ quan, được phong làm Tiêu Dao Vương, tước vị được thừa kế từ đời này sang đời khác. Truy phong tam phu nhân Uyển Tâm, tức mẹ đẻ của ‘hiền đức văn định ngọc dung Hoàng Hậu’ làm vương phi, phong ‘mỹ quý nhân hiển Tiêu Dao Vương phi’, ‘mỹ quý nhân hiển Tiêu Dao Vương phi’ là vương phi duy nhất trong lịch sử Tề Quốc được phong danh khác họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.