Minh Hoàn ngồi trên sạp. Nàng rót một chén trà thấm môi. Nước trà lạnh ngắt vừa vào trong miệng, đột nhiên nàng ý thức được, cái chén này là chén mà Lưu Đàn thường dùng. Hôm nay nàng trang điểm rồi mới tới, lớp son thật mỏng phủ trên môi lưu lại một vết màu đỏ trên cái chén trắng như tuyết. Minh Hoàn hơi xấu hổ. Đang muốn lấy khăn ra lau, lúc này, Lưu Đàn đột nhiên đi vào. Minh Hoàn bị tiếng đẩy cửa dọa cho giật nảy mình. Nàng sẩy tay một cái, cái chén đổ xuống, nước hắt đầy cả váy. Giọng Minh Hoàn có chút bất đắc dĩ: “Ta…” Không tìm được thứ gì để lau, Lưu Đàn lấy xuống cái áo khoác đang treo ở một bên, lau cho nàng, tiện tay nắm lấy chén trà đặt lên bàn: “Con gái lớn thế này rồi, sao còn không cẩn thận như vậy hả?” Minh Hoàn không nói được ra lời. Lưu Đàn nói: “Ta sai thị nữ lấy váy áo tới đây cho nàng. Nàng ngồi đây mà mặc quần áo ướt thì không tốt cho sức khỏe.” “Không cần đâu.” Minh Hoàn nói, “Sai thị nữ đi lấy váy áo tới đây, nhất định các nàng sẽ hoài nghi ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi.” Suy cho cùng, đang yên đang lành, sao phải thay quần áo chứ? Những người khác chắc chắn sẽ nghĩ nhiều. “Hoàn Hoàn không tin đầy tớ trong phủ Mục Vương à?” Lưu Đàn lại ước gì tất cả mọi người đều xem Minh Hoàn đã là người của hắn rồi. “Yên tâm đi, đầy tớ trong phủ Mục Vương đều không dám nói bậy bạ gì ở sau lưng đâu. Nếu ai nói gì đó làm nàng tức giận, ta liền chém —— đuổi bọn họ đi ngay, được không?” Minh Hoàn không muốn để cho người ta hiểu lầm, nàng lắc đầu nói: “Thôi đi, thời tiết cũng không lạnh, lát nữa là khô ngay. Ta không yếu ớt thế đâu, trở về rồi lại thay bộ khác.” Minh Hoàn biết rất rõ lời đồn đáng sợ, ngộ nhỡ có thị nữ nào đó ngầm nghi ngờ quan hệ giữa nàng và Lưu Đàn, nhất thời không làm chủ được cái miệng, chạy đến nói với Thái phi, lại khiến cho Thái phi cũng hiểu lầm nữa, do đó tác hợp cho nàng và Lưu Đàn —— đến lúc đó, Lưu Đàn vẫn một lòng xem nàng như em gái cuối cùng nhất định sẽ chán ghét nàng. Dù sao thì, quan hệ của hai người chỉ là anh em kết nghĩa, nàng không thể dựa vào chỗ giống nhau giữa nàng và cô em gái chết yểu của Lưu Đàn để phát triển những cái khác với hắn. Đây vừa là bất kính với người em gái đã mất của Lưu Đàn, cũng là bất kính với Lưu Đàn. Lưu Đàn ngàn tính vạn tính, nhưng không hề tính đến suy nghĩ tỉ mỉ khúc chiết trong đầu Minh Hoàn. Hắn cười hỏi: “Thật không yếu ớt hả?” Minh Hoàn nói: “Không hề yếu một chút nào.” Mặc bộ đồ ướt cũng có vấn đề gì, hơn nữa cũng không ướt lắm. Lưu Đàn nói: “Nhưng là, ta luôn cảm thấy Hoàn Hoàn là một người yếu ớt.” Trước giờ Lưu Đàn không thể đối xử tệ bạc với người phụ nữ của mình. Người của hắn, hắn có thể bắt nạt, có thể chiếm đoạt, nhưng không nỡ đánh, không nỡ dày vò xác thịt. Kiếp trước dù hắn ức hiếp Minh Hoàn thế nào đi nữa, nhưng mà lúc nàng bị một chút xíu bệnh nhẹ, hắn cũng sẽ ở bên giường bầu bạn, hầu hạ chu đáo. Minh Hoàn cũng không tính là yếu ớt, hắn lại cứ nhất định cưng chiều nàng đến yếu ớt, ăn uống quần áo đều phải cho nàng thứ tốt nhất, ngoài hắn ra, không cho phép bất kỳ ai lên mặt với nàng. Khi đó, ngay cả công chúa hay hoàng hậu trong cung cũng không được cưng chiều hơn Mục Vương phi Minh Hoàn. Lưu Đàn đặt cái hộp đang cầm trong tay sang một bên. Hắn đi vào trong, lấy ra một cái chăn cùng với quần áo: “Nàng cởi váy áo ở trong chăn, mặc áo của ta vào trước đi. Ta để váy áo của nàng phơi ở bên giường một lát, không tới một giờ, chắc chắn là sẽ khô thôi.” Minh Hoàn thoáng ngập ngừng, nếu lại từ chối nữa, có lẽ thực sự không hay lắm. Nàng bảo Lưu Đàn quay lưng lại, còn nàng thì loạt xoạt cởi váy áo của mình ở trong chăn, sau đó nàng cầm lấy cái áo mà Lưu Đàn để ở một bên mặc vào. Với nàng mà nói, quần áo của Lưu Đàn quả thực quá rộng. Nếu nàng đi xuống, chắc chắn là quần áo sẽ quét đất. Sau khi mặc xong, Minh Hoàn xắn tay áo: “Điện hạ, ta xong rồi.” Lưu Đàn xoay người lại nhìn nàng. Quần áo đúng là quá rộng, thực sự dáng người nàng với Lưu Đàn chênh lệch nhau quá nhiều, nhìn như đứa bé đáng thương lén mặc quần áo của người lớn vậy. Nàng hơi bất đắc dĩ ngồi trong chăn. Minh Hoàn nói: “Xin phiền điện hạ đặt váy áo bên cửa sổ để hong khô. Ta… để một mình ta đợi ở đây một lát. Chúng ta vẫn nên tị hiềm, tránh để người ta nói ra nói vào thì hơn.” Từ đầu tới cuối Minh Hoàn biết mình là cô gái chưa chồng. Mục Vương là đàn ông, trời sinh tính tình cởi mở, có vài chuyện vặt có lẽ hắn không để ý, nhưng nàng thì không thể như vậy. Ánh mắt Lưu Đàn u ám. Tị hiềm? Tại sao phải tị hiềm? Hắn thận trọng từng bước, không phải là để nàng gần gũi với hắn sao? Lưu Đàn đem váy áo của Minh Hoàn phơi bên cửa sổ. Gió nhẹ ấm áp, váy áo của nàng lại làm bằng vải sa, hẳn là sẽ khô rất nhanh. Hắn xếp váy lại, phần chưa ướt hướng ra ngoài. Sau khi xong, xoay người lại, lúc này Lưu Đàn mới vẽ ra một nụ cười dịu dàng: “Hoàn Hoàn cần gì gò bó như vậy.” Hắn ngồi đối diện Minh Hoàn, mở hộp gỗ ra: “Đây là quà ta mang về cho nàng. Nàng xem có thích không?” Minh Hoàn nhìn về phía hộp gỗ tử đàn. Không ngờ trong hộp là hai viên ngọc trai lớn cỡ trứng chim bồ câu. Hạt châu tròn trịa trơn bóng, sáng óng ánh, không phải ngàn vàng thì khó mà có được. Minh Hoàn vốn cho rằng, đúng như Đào Nhị đã nói, Lưu Đàn chỉ mang về một ít đồ chơi lặt vặt, không ngờ, Lưu Đàn lại muốn tặng nàng món quà quý giá thế này. Viên ngọc trai to như vậy, lại trơn nhẵn óng ánh, cho dù là làm cống phẩm đưa đến kinh thành cũng dư dả. Lưu Đàn nói: “Khoảng thời gian này, Hoàn Hoàn làm bạn với Thái phi chắc chắn cũng tốn không ít tinh lực. Ta cũng không biết mang về cho nàng cái gì mới được, quận Thừa sản xuất ngọc trai, nên ta liền sai thuộc hạ đi mua tùy tiện hai viên, hi vọng có thể vừa mắt nàng.” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Minh Hoàn: “Không cho phép từ chối tấm lòng của ta.” Minh Hoàn gật đầu: “Tạ ơn ý tốt của điện hạ.” Lưu Đàn nói: “Thuộc hạ của ta không có mắt nhìn, ngọc trai to quá, làm thành bông tai hay là vòng cổ đều không đẹp. Trong Vương phủ có thợ thêu tay nghề cực cao, hôm khác ta bảo bà ấy tới chỗ nàng, làm cho nàng một đôi giày thêu, ngọc trai rủ xuống ở đầu giày, chắc chắn nhìn rất đẹp.” Minh Hoàn “dạ” một tiếng: “Điện hạ phí tâm rồi.” Bởi vì lúc nãy vừa thay quần áo, tóc Minh Hoàn hơi lỏng ra một chút, châu hoa rủ xuống. Lưu Đàn muốn chỉnh lại tóc cho nàng, nhưng lại sợ mình khó nén nổi tình cảm, không nhịn được mà sờ soạng những chỗ khác trên người nàng. Hắn chỉ chỉ vào tóc Minh Hoàn: “Châu hoa sắp rơi kìa.” Minh Hoàn giơ tay đỡ lấy. Bởi vì đang mặc áo của Lưu Đàn, lúc nàng giơ tay lên thì lộ ra một miếng ngọc bội mà lúc bình thường nàng phải cất vào trong áo. Miếng ngọc bội này hình tròn, màu đế vương tím đậm thuần khiết, ấm nhuận trơn bóng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Lưu Đàn biết, từ trước đến nay miếng ngọc này không rời khỏi người Minh Hoàn, hắn cũng không biết lai lịch, chỉ biết nàng rất thích nó, lúc nào cũng phải mang theo người, đi đâu cũng không để mất. Kiếp trước, mãi cho đến lúc chết, Minh Hoàn cũng đeo miếng ngọc này trên người. Lưu Đàn hỏi: “Miếng ngọc này của Hoàn Hoàn, là từ đâu mà có thế?” Minh Hoàn nói: “Khi còn bé có một sư cô đến nhà. Bà bị đánh gãy một chân, ta băng bó cho bà, tặng bà một ít đồ ăn, bà lấy cái này để tạ ơn.” Nửa còn lại, Minh Hoàn không nói. Sư cô đó nói, miếng ngọc này bảo vệ nhân duyên của nàng, muốn sau khi nàng lớn lên, thì đưa cho người mà nàng ngưỡng mộ. Lưu Đàn thấy mắt Minh Hoàn không hiểu sao lóe lên một cái. Hắn hiểu rõ cô bé này nhất. Chắc chắn nàng có lời gì giấu ở đáy lòng, không chịu nói cho hắn biết. Lưu Đàn đưa tay vuốt ve ngọc bội của nàng: “Nhưng mà ta rất thích, Hoàn Hoàn tặng cho ta được không?” Minh Hoàn chợt đỏ mặt: “Không được!” “Keo kiệt vậy sao?” Lưu Đàn nói, “Tốt xấu gì cũng gọi ta một tiếng nghĩa huynh, ngay cả miếng ngọc cũng không nỡ tặng? Lẽ nào sư cô đó nói, không cho phép nàng tặng người khác à?” Minh Hoàn không nói được câu nào. Bảo nàng nói thật, nàng tuyệt đối không nói được ra miệng, bảo nàng nói dối, nàng lại tạm thời không nghĩ ra cái gì để mà nói. Dù sao Lưu Đàn trước sau như một, là một kẻ không biết xấu hổ. Hắn biết tính Minh Hoàn. Nếu miếng ngọc này thực sự không thể tặng cho người khác, chắc chắn nàng sẽ nói thẳng, ấp a ấp úng thế này, nói không chừng là muốn tặng cho người trong lòng rồi. Hắn phải làm người trong lòng Minh Hoàn. Lưu Đàn vươn tay tháo ngọc bội xuống cho nàng, sau đó đeo lên người mình: “Ta muốn.” Minh Hoàn nói một cách khó khăn: “Thôi được rồi.” Lời sư cô đó cũng không nhất định là thật, tặng cho anh kết nghĩa với tặng cho chồng tương lai, hẳn là cũng không có gì khác nhau. Lưu Đàn nói: “Trong chốc lát, váy áo của Hoàn Hoàn không khô ngay được. Hiện tại ta cũng thấy nhàm chán, Hoàn Hoàn có muốn kể chuyện cho ta nghe không?” Nàng không kể được truyện gì. Minh Hoàn nói: “Ta đánh cờ với điện hạ nhé.” Lưu Đàn không muốn đánh cờ, hắn cầm lấy sáo ngọc đang treo trên tường: “Hoàn Hoàn có biết thổi sáo không?” Minh Hoàn gật đầu. Sắc trời bên ngoài đã sớm tối hẳn. Dưới ánh đèn, mái tóc dài của nàng xõa ra trên vai, nàng mặc quần áo của Lưu Đàn, chậm rãi đem sáo ngọc đặt ngang bên môi. Trong mắt có ánh nước sóng sánh, nàng từ từ khép lại. Tiếng sáo du dương trầm bổng, như phượng hoàng đang hót trong mây, vô cùng êm tai. Lưu Đàn lặng lẽ nhìn nàng. Lúc Minh Hoàn thổi sáo thì luôn thích nhắm mắt lại. Lông mi dài của nàng tỏa ra một cái bóng mờ, hình dáng đôi môi tuyệt đẹp, màu sắc vô cùng quyến rũ. Khúc nhạc này, Lưu Đàn đã nghe Minh Hoàn thổi mấy lần. Kiếp trước, nàng từng một mình leo lên đài cao, một mình thổi sáo, tự tiêu khiển. Lúc đó hắn không dám đi quấy rầy, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn xuất hiện, Minh Hoàn sẽ không thổi nữa. Sau khi hắn qua đời, vào ngày giỗ thứ mười, Minh Hoàn cũng từng thổi một lần. Hắn cũng không biết, đó là ngẫu nhiên, hay là cố ý. Thổi xong một khúc, Minh Hoàn chậm rãi mở mắt ra. Lưu Đàn nói: “Khúc nhạc này tên là gì vậy?” Minh Hoàn đáp: “Là ta thổi bừa mà thôi, không phải là khúc nhạc gì có tiếng, cũng chưa từng nghĩ tên.” “Nghe hay lắm.” Lưu Đàn không giấu được tình ý nơi đáy mắt, hắn nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Minh Hoàn, “Ta rất thích.” Minh Hoàn khẽ kéo khóe môi: “Ngài thích là được. Váy áo đã khô chưa ạ?” Hắn đi tới sờ xem, không ngờ đã khô rồi. Minh Hoàn đổi lại váy áo, rồi mới xuống khỏi sạp, nàng nói: “Điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên đi thôi.” Lưu Đàn “Ừ” một tiếng: “Ta tiễn nàng.” Minh Hoàn lắc đầu nói: “Không cần đâu. Ta có thể tìm được đường về.” Minh Hoàn đi ra nhưng chẳng biết Đào Nhị đã rời đi từ khi nào, nàng đành phải đi về một mình. Lúc quay về, nàng phải đi vòng qua vườn hoa nhỏ, đi mãi đi mãi, Minh Hoàn đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng động lạ. Nàng quay đầu lại, cách hơn mười bước, một con hổ to màu trắng rất bắt mắt đang mở to con mắt sáng lập lòe mà nhìn nàng. Minh Hoàn: “!!!” Trong nháy mắt, hai chân tê dại, nàng lui về sau một bước. Con hổ trắng cũng tiến lên trước một bước. Minh Hoàn căng thẳng lại sợ hãi, nói không ra lời. Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tiểu Bạch, lui ra!” Hổ trắng lập tức quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới, nó vẫy đuôi một cái, im lặng bỏ chạy. Lưu Đàn tiến lên trước, nói: “Vừa rồi ta quên nói cho nàng biết trong vườn có hổ. Hoàn Hoàn bị dọa sợ rồi đúng không?” Minh Hoàn miễn cưỡng lắc đầu nói: “Không, vẫn ổn.” Vừa nãy, có một khoảng khắc, nàng thực sự cảm thấy con hổ đáng sợ đó sẽ nhào lên cắn nàng. Thực ra nàng bị dọa sợ đầu óc cũng trống rỗng cả rồi. Lưu Đàn nói: “Để ta đưa nàng về.” Minh Hoàn đang muốn cất bước, nhưng lại phát hiện hai chân cũng bị dọa cho mềm nhũn ra rồi, đi được mấy bước, nàng liền ngã sấp về đằng trước, cũng may Lưu Đàn kịp kéo nàng vào lòng. Lưu Đàn khẽ cười nói: “Hoàn Hoàn bị dọa cho mềm chân rồi hả?” Minh Hoàn không nói thêm được gì, mùi thơm thoang thoảng trên người Lưu Đàn rất là dễ ngửi, nhưng mà, nàng lại cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt sắp không mở ra được nữa. Lưu Đàn ôm cô bé đã hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn. Bên môi hắn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt là một mảnh đen kịt: “Không ngoan chút nào, sao luôn muốn rời xa ta hả?”Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tác giả: Tôi muốn nuôi một con mèo lông vàng, bởi vì đại cục làm trọng. Minh Hoàn: Tôi muốn nuôi một ổ thỏ con, bởi vì mắt chúng nó màu đỏ. Lưu Đàn: Cho tôi hai con cọp, hai con báo tuyết, hai con sói đen, hai con voi, bảy tám con chim công, bảy tám con thiên nga, bảy tám con hươu sao, một con cá mập, hai con bạch tuộc. Lấy tư cách là nam chính, không nuôi mấy thứ có sức mạnh sao thể hiện được dáng vẻ cao lớn của tôi chứ? Này? Hoàn Hoàn nàng nhìn ta làm gì, là bởi vì ta đẹp trai hả? Tác giả: Hoàn Hoàn đề nghị anh nuôi một con Husky, nhìn xem ai hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]