Hoàng Hậu ATuLa- Tập 11: Tương Phùng
Tiếng mưa rơi ngoài kia, tí tách, rả rích, dai rẳng như đang gieo vào lòng người một nỗi đau dài muôn thủa, nó cứ như một lời nức nở khóc than cho bi thương đã hóa thành vô vọng, đau, như chất ngất, nhiều, tựa như có thể nhấn chìm tất cả thế gian này.
Thượng Quan Băng Băng mắt chìm trong bầu trời u tối, trước mặt nàng, không hể nhìn thấy một tia sáng nào hết, tựa như đối với chính nàng, trái tim chỉ là nước mắt, hạnh phúc đã hóa thành bọt biển, có những đau thương sẽ mãi không thể nào tan biến, có những yêu thương sẽ mãi mãi giữ trọn trong tim.
Nàng đã tưởng, hạnh phúc sẽ quay trở lại, yêu thương sẽ luôn được hiện hữu, vì dù xa hắn, nàng vẫn biết, hắn còn sống, còn tồn tại trên cõi đời này, và dù sao, sinh linh bé nhỏ trong bụng nàng, sẽ giúp vơi đi phần nào nhớ thương của mình dành cho hắn.
Nhưng vào chính giây phút đó, nàng đã mất đi tất cả, mất hài tử chưa biết mặt, mất nam nhân mà nàng yêu, mất tất cả những gì đã thuộc về nàng, nàng mất hết, hoàn toàn không còn gì, có chăng, chỉ là đau đớn lẫn nhớ nhung.
Hạnh phúc đã bị đau khổ che mất, yêu thương đã vô tình bị cướp đi, bây giờ, chỉ thấy phẫn uất và hận thù, bây giờ, trong tim nàng, chỉ toàn là máu và lửa đang dâng trào, nàng muốn máu, sẽ chảy dài trên non sông này, muốn tiếng khóc than, sẽ vang vọng mãi khắp núi rừng, muốn tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-atula/2177058/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.