Dọc đường đi Tiểu Thuận Tử và Hoan Nhiđều nói biểu hiện vừa rồi của tôi thật đáng sợ, tôi như vậy thật sao? Có phải tôi dần dần trở nên tàn nhẫn rồi chăng? Tận đáy lòng tôi lại tự giễu mình, nhắm mắt rồi ngủ.
Trở lại trong cung tôi dựa theo lão ninói, đem chiếc túi tinh xảo kia để trên đầu giường. Vừa bước ra cửa bóng thon cao của Long Kỳ đã bước nhanh tới, ôm tôi luôn vào lòng, yêuthương ôm ấp, “Nàng đi một ngày, ta lại lo lắng tới mức này, thực sựchẳng giống ta chút nào!”
Tôi ngẩng đầu từ trong lòng chàng lênnhìn, chàng hôn xuống tôi, đem chặn mọi lời nói của tôi lại, nhắm mắtlại, nhận tình yêu chàng truyền cho tôi, ôi, phu quân của tôi, mặc kệchàng có mạnh mẽ tới mức nào, đời này kiếp này chúng ta quyết không xarời. Kiếp này của tôi là nước, còn kiếp trước là kiếp trà của chàng,dùng kiếp bọt nước này thành một ly kiếp trà, trong suốt trong chén,lắng đọng lại là kiếp tình trước, sôi trào là kiếp này yêu, chúng tanhất định sẽ cùng vĩnh viễn một chỗ với nhau.
Long Kỳ lưu luyến rời môi tôi, bóng đêmdần tối, tôi nằm trong lòng Long Kỳ bình yên đi vào giấc ngủ. Tỉnh lạithì mặt trời đã lên, thân mình vừa hơi nhúc nhích đã nghe tiếng ôn nhucủa Long Kỳ, “Tỉnh rồi ư?”
Ngước mắt đón nhận ánh mắt chàng, mặt tôi đỏ hồng, “Chàng nên vào triều rồi, em nằm trên giường một lát”
“Ta thích cùng nàng!” Long Kỳ hôn nhẹ lên trán tôi, tôi đẩy nhẹ chàng, “Đừng, nếu lầm triều chính, Hoàng Thượngnhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181234/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.