Hoá ra hắn làm Hoàng đế thật, lòng bỗngdưng có cảm nhận sâu sắc, hơi thở cũng dần khốn khổ hơn, một tháng naysuy nghĩ đã ổn giờ lại đảo lộn cả, mũi thì cay cay, nước mắt cứ “týtách” rơi từng giọt từng giọt to trên bàn, mọi vật chung quanh trở nênmơ hồ không rõ.
“Công tử?’ Trên đầu truyền tới tiếng gọithanh thanh, lòng tôi cả kinh mới biết là đang gọi mình. Tôi quay sanglấy tay áo lau nước mắt, vì để tiện đi đường, tôi đã mặc quần áo đànông. Tôi lau sạch nước mắt xong nhìn về tiểu nhị cười cười, “Có chuyệngì?”
Tiểu nhị chỉ chỉ con ngựa của tôi chút,“Ngựa công tử không cần nhốt lại sao? Đợi chút nó chạy mất thì làm saobây giờ?” A! Đang nói tới Tuấn nhi sao, dọc đường đi nó cũng không cáchxa tôi nửa bước lại vô cùng thân thiết với tôi như người bạn vậy, tôicũng không muốn giam cầm nó làm gì cả nên cũng không nhốt nó lại. Tôilắc lắc đầu, “Không cần, nó không thích vậy!” Tiểu nhị cười cười lui ra.
Tôi cúi đầu ngồi uống trà, vừa rồi thưởng cảm kịch liệt ùa tới, tôi mặc cả người một màu vàng sáng đứng trong đám người có thể thấy rõ, thỉnh thoảng có người liếc nhìn tôi một cách kỳlạ, đều nghĩ tới, cô gái đóng giả trai, đều là một người rất anh tuấn,bộ dạng của tôi trông thế nào trong lòng tôi biết rõ, quản gì thì quảncũng không quản nổi ánh mắt của người ta, cứ để bọn họ nhìn đi!
Tôi đang cúi đầu uống trà thì trên đầutruyền tới một giọng ngọt ngào, “Công tử, có thể ngồi tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181173/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.