Vui một ít, buồn một ít, đi trên đườngcái phồn hoa, tôi hít một hơi thật sâu, ánh mặt trời chói chang rọixuống, tôi có một loại cảm giác như cách một tầng thế hệ, tôi càng xácđịnh tôi là kẻ xui xẻo nhất trong toàn bộ số người bị xuyên không, người khác xuyên qua đều là trong cung, có trai đẹp gái xinh vây quanh, còntôi, gần nhất là một vòng kề cận cái chết, thừa nhận áp lực cực hạn, như kiểu thời đại này cho tôi té ngựa xuống vậy, bảo tôi sao không cần làmcàn ở thời đại này chứ? Hay là còn ý nghĩa gì khác nữa? Thèm vào! Là con mẹ nó cái hố tà!
“Tiểu Vũ tỷ à, hiện chúng ta đi đâu bâygiờ ha?” Đằng sau truyền tới tiếng Tiểu Thuý, tôi chỉ nghĩ tới mỗichuyện của mình mà hoàn toàn quên tiệt hai nàng, tôi quay đầu lại “Đương nhiên là tìm một chỗ ở trước rồi, chả nhẽ ngủ qua đêm trên đường sao?”
“Nhưng mà, tiểu Vũ tỷ à….Chúng ta không có bạc thì làm thế nào mà ở trọ đây?”
Bạc à? Aizz, cứ tưởng ở cổ đại kiếm tiềndễ gấp n lần so với hiện đại, chỉ cần đùa giỡn chút là có thể kiếm đượchàng nắm tiền, hiện giờ mới biết được,ở cổ dại không phải là kẻ nhiềutiền thì chính là kẻ nghèo hèn rồi, giàu có thể chảy thành dòng, đến cảnước cũng đều không trôi, đừng nói là làm công nhân, phải trả giá cựckhổ với chút tài mọn, thế kỷ hai mươi mốt tốt xấu gì cũng có chính phủquản lý tiền lương cân bằng rồi! Chẳng còn cách nào, chỉ có thể làm vậy. Tôi sờ sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181069/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.