“Đại nhân…” Bỗng dưng, ngoài cửa truyềnđến một tiếng, có tiếng bước chân lo lắng đi tới, một lát sau đã đếncửa, người đến là một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, bộ mặt góccạnh, đầu đội mũ, mặc quần áo quan, nhìn tôi sửng sốt ” Đại nhân?”
Vị khâm sai nhướng mày lên, nhìn hắn mộtcái “Nàng chính là hung thủ giết chết TRiệu Chí” TRiệu Chí là tên củahuyện lão gia, do chức quan ông ta cao nên chỉ gọi chức danh. “Nàng ư?”Hắn đánh giá tôi, biết tôi tự chui đầu vào lưới đúng là làm người takinh ngạc, nhưng nhìn thấy tình huống này, lý trí ai cũng giống tôi màthôi đều làm vậy cả. Vị khâm sai gật gật đầu. “Ngươi có chuyện gì?”
“Chuyện này?” Hắn liếc nhìn tôi một cái,cúi đầu khó xử, đúng lúc tôi thức thời ra cửa chuẩn bị chạy, vị khâm sai gọi tôi lại “Ngươi đi đâu vậy hả?” Bị hắn hỏi, tôi đúng là không trảlời được, nhìn lên trời đã thấy chạng vạng tối, tôi đoán chừng ông Lý đã đi rồi! Ông ấy chắc tưởng tôi đã tìm được họ hàng thân thích nương tựarồi, trước mắt tôi còn biết đi chỗ nào nữa đây?
Lúc này, chỉ nghe quan khâm sai gọi ratrước cửa “Người đâu” Ngoài cửa lập tức xuất hiện hai thị vệ, cung kínhnói một câu “Đại nhân”. “Trước tiên mang đi giải đi” Tôi bỗng chốc kinhngạc, cứ lặng lẽ nhìn hắn, hắn dướn mày lên “Lao ngục là nơi an toànnhất cho ngươi, nói cho ta biết chỗ của hai người khác, nếu các ngươiđúng là bị oan, bản đại nhân chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho cácngươi” “Tạ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181054/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.