“Ngươi là ai?” Tôi đang thầm đắc ý thìđằng sau truyền ra tiếng hỏi, tôi quay lại vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt hắn, mắt hắn trông cực kỳ bình tĩnh trầm ổn, không có một tia kinh ngạc nào, tôi thầm khen một tiếng, định lực tuyệt vời, quan khâm sai quảnhiên có khác, nếu là viên quan khác thì đã không nhịn được gầm lên rồi. “Khâm sai đại nhân, tôi có oan tình!” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nóicó chút bức thiết, bị ức chế lâu như vậy, làm cho tôi ức tới không thểchịu nổi rồi. Hắn nhíu nhíu mày, giọng điệu bình thản “Ngươi có oan tình gì?”
Tôi tự giới thiệu mình, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt nghiêm nghị của hắn. “Tôi chính là phạm nhân đang bị truynã trên thông cáo” Vẻ mặt hắn lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên, có chútkhông tin: “Ngươi chính là nha hoàn giết người tàn bạo nhất trong huyệnsao?” Những lời này nghe chói tai quá, lòng tôi thực hoảng sợ, nhưngcũng bình tĩnh lại ngay. “Tôi vốn không có giết lão gia của chúng tôi,tất cả chuyện này đều là người khác hãm hại tôi thôi” “Ai hãm hạingươi?” Mi mắt hắn nhíu sâu lại.
“Là phu nhân của lão gia tôi” “Ngươi cóchứng cớ gì không?” Ánh mắt hắn ngời sáng nhìn tôi, có vẻ như là đangtra xét xem có phải tôi nói dối hay không, thế nhưng tôi nghĩ hắn cónhìn cũng chẳng thấy được gì, lúc này ánh mắt tôi trừ chuyện phẫn nộ rathì vẫn là phẫn nộ thôi, tôi bị khổ sở, tôi bị định tội, tôi thừa nhậnáp lực này quá lớn, sao chuyện lớn này tôi phải chịu chứ? Lại càng khốnkhổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181052/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.