Tin nhắn đến từ Dương Hằng, hiển nhiên anh ta đã lo lắng, gọi vô số cuộc điện thoại, cuối cùng chỉ có thể thông qua tin nhắn này để liên lạc với cô, "Đàm tiểu thư, Thẩm tổng vẫn chưa biết cô rời đi, cô mau trở về đi. Bằng không hậu quả rất nghiêm trọng."
Đàm Dĩnh lãnh đạm nhìn nội dung tin nhắn, liền bấm phím xoá
Cô vô cùng tin tưởng Lê Triệu Khang, đi lâu như vậy rồi mà Thẩm Lương Thần cũng chưa phát hiện, có lẽ đang bị ông ta câu giờ chăng? Cô trước khi đi đã đưa ra yêu cầu cuối cùng với Lê Triệu Khang, nói muốn về quê thăm ba mẹ, vì cô nghĩ ông ta có khả năng giúp cô thực hiện tâm nguyện này
Lần này Đàm Dĩnh không lo lắng, gọi cho Diệp Tử, sau đó liền quăng điện thoại vô thùng rác
Diệp Tử không đầy một lúc liền chạy tới, nhìn thấy cô thì vừa mừng vừa sợ, "Xú nha đầu, lúc trước cậu bảo cậu sẽ không về đây mà, hôm nay sao vậy?"
"Tớ nhớ ba mẹ." Đàm Dĩnh khẽ cười, ngữ khí tự nhiên.
Diệp Tử cũng không chút hoài nghi, dù sao Đàm Dĩnh hàng năm đều trở về thăm cậu mợ. Cô xoa xoa hai má bị cóng muốn đông đá, hơi hơi nhíu mày nói: "Vậy cùng tớ về ở một đêm đi, không lẽ đến nhà rồi còn không vào?"
Đàm Dĩnh cười cười, "Tớ chính là muốn gặp cậu một lần." Lần này từ biệt, về sau cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không, nguyên lai cô rời đi muốn đến một thành phố khác, nguyên nhân chỉ có vậy
Diệp tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong/95633/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.