Chưa từng thấy qua bộ dáng này của Thẩm Lương Thần bao giờ, Lê An Ni có chút giật mình, anh cũng không để ý phản ứng của cô, mặt mày tối sầm nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh
Đàm Dĩnh bi anh vừa nhìn vừa chăm chọc như vậy vẫn thản nhiên nói, "Dù sao đi nữa, Thẩm tổng như anh sẽ không bao giờ biết sự quan tâm giữa đồng nghiệp là gì, anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, suy nghĩ xấu xa của anh sẽ không bao giờ trong sạch trở lại được."
Lời này làm sắc mặt Thẩm Lương Thần đen thêm một tầng, Lê An Ni đứng bên cạnh có thể ngửi được cả mùi thuốc súng, cô đứng gần anh, có thể thấy được gân xanh trên trán hắn nổi lên giống như anh có thể xông lên đánh người. Chưa bao giờ có ai nói chuyện như vậy với Thẩm Lương Thần, Lê An Ni vì Đàm Dĩnh lau mồ hôi hột
Quả nhiên rất nhanh nghe tiếng giễu cợt của Thẩm Lương Thần: "Bây giờ em xem anh là một kẻ cực kì xấu xa phải không? Anh xấu xa, sao lúc trước còn thích anh?" Anh cười như không cười nhìn cô, độ ấm trong mắt không cao hơn nhiệt độ không khí là bao
"Vâng." Đàm Dĩnh bỏ bàn tay sắp đông thành nước đá của mình vào túi áo, rồi cười híp mắt trả lời anh, "Trước đây tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, mắt nhìn người khi ấy cũng quá kém"
"Vậy bây giờ phải nhìn người thật tốt vào, đừng mới gặp người khác vài hôm đã dán chặt vào người hắn" Anh giận dữ cười trả lời lại cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong/95614/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.