"Thật là cậu cùng Thẩm Lương Thần chia tay?"Diệp Tử tóc rối bời ngồi trên ghế salon, ánh mắt nhìn cô như người bị bệnh thần kinh:"Cậu có biết cậu đang làm gì hay không? Hay là nửa đêm đầu óc chưa tỉnh táo nên nói vậy?"
Đàm Dĩnh nhìn Diệp Tử với ánh mắt sắt bén:"Có thể không nói về hắn không?"
Diệp Tử nghe được lời này mới cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, liền nhỏ giọng nói:"Hắn lại làm gì có lỗi với cậu?"
Mấy năm nay, nếu như Thẩm Lương Thần không làm chuyện gì mà Đàm Dĩnh không chịu đựng được, cô làm sao có thể chủ động bỏ đi?Cô đều thấy rõ toàn bộ quá trình cô theo đuổi anh như thuốc cao bôi trên da chó ( best bạn thân=)))))
"Lúc trước học ở Mĩ, nghe nói hắn có bạn gái, cậu đều mặt dày đuổi theo. Hiện tại bây giờ nam thần đuổi tới tay cậu, cứ như vậy bỏ đi?" Diệp Tử chỉ nghĩ đây là mâu thuẫn nhỏ, nên một lòng khuyên cô'
Nào biết khi nói đến chuyện này, biểu tình Đàm Dĩnh càng trở nên kì quái, cô hơi mím môi, bỗng nhiên đứng dậy, doạ Diệp Tử giật mình
Cô nhẫn nại hồi lâu nói:"Mình mệt chết đi được, cậu ngày mai không đi làm à?"
"Ừ, mỗi ngày ta đều mệt như cẩu =))),hiện tại hai mắt mình muốn sụp xuống rồi"
Diệp Tử đổi chủ đề thành công, đưa cô vào phòng ngủ. Ở đây là nhà nàng thuê trọ ở một mình, nhà nhỏ, chỉ có một giường đơn
Hai người chen nhau trên chiếc giường nhỏ, nệm nằm lâu năm, xoay người sẽ phát ra tiếng "kẽo kẹt". Đàm Dĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong/95609/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.