Thẩm Lương Thần vốn định lên lầu nhìn cô một chút, mà lúc này nếu anh đột nhiên xuất hiện, chắc là cô chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi, vì thế anh một lần nữa quay trở lại xe, thỉnh thoảng nhìn lên cửa sổ phòng của cô
Cô đang khóc sao? Cô đau lòng lắm phải không?
Trong lòng anh có vô số những suy đoán rối ren, vừa đau lòng, vừa có chút không nỡ
Anh ngồi bất động cả đêm đến lúc bình minh, rạng sáng ngày thứ hai thì thấy Đàm Dĩnh chuẩn bị đi làm. Anh nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, có thể đi làm thì tốt rồi, ít nhất là cô vẫn bình thường, anh làm ra vẻ như tình cờ gặp cô, lập tức lái xe đến gần cô
Tiếng kèn xe vừa vang lên, cô liền quay đầu, sắc mặt không tốt lắm, vệt thâm mắt lộ rõ trên khuôn mặt
Thẩm Lương Thần mở miệng gọi cô, “Đi làm à? Anh đưa em đi.”
Đàm Dĩnh nhíu mi nhìn anh một hồi, bỗng nhiên nói: “Hôm qua anh không về à?”
Thẩm Lương Thần bình tĩnh nhìn cô, nói dối không chớp mắt, “Tất nhiên là anh có về nhà chứ, sao lại hỏi vậy?”
“Quần áo của anh… giống như hôm qua vậy.” Anh là người chú ý vẻ ngoài, không thể nào mặt lại quần áo của ngày hôm qua, mà sự phát hiện này làm cho lòng cô có chút khó chịu, nhìn vẻ mặt anh tái nhợt, tâm tình lại càng trở nên phức tạp
Thẩm Lương Thần không hề bị câu vạch trần của cô làm cho bối rối, mi mắt giãn ra, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong/2181767/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.