Chương trước
Chương sau
Không ai biết được, khi Thẩm Lương Thần lòng tràn đầy vui vẻ tỉnh lại, thì không nhìn thấy cô nữa, cả vali và hộ chiếu của cô đều biến mất thì anh cho rằng mình lại mất cô lần nữa. Một khắc kia, kích động, bất an, cả tuyệt vọng, tất cả đều không đủ để hình dung tâm tình của anh, tựa như có dòng nước lạnh xối lên đầu lạnh, lạnh từ trên đầu thấm vào lòng

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh thừa nhận mình chả phải quân tử, mà 5 năm tưởng nhớ, đối mặt với người thương, anh không thể cầm trụ được con hồ li tinh trong lòng nữa rồi đây? Đàm Dĩnh nếu như ở đây, hoàn toàn có thể đánh anh mắng anh, hoặc là dứt khoát không để ý tới anh, nhưng anh vạn vạn không nghĩ tới, cô lại lựa chọn lần nữa rời đi

Rời bỏ anh, chuyện như vậy thật sự cô làm đến nỗi thuần thục vô cùng, tựa như đối với cô mà nói chuyện này chả cần phải suy tính gì nhiều

Thẩm Lương Thần nhìn căn phòng của cô, không khí còn vương lại hơi thở của cô, trên giường cũng còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua, mà giờ phút này  anh chỉ cảm thấy lòng lạnh đi. Có lúc trong nháy mắt, anh thật sự nghĩ, cứ như vậy đi, Đàm Dĩnh có thể không còn yêu anh nữa …

Nhưng ý niệm buông bỏ chỉ một giây thôi hoàn toàn biến mất khỏi đầu anh, anh cầm điện thoại lên điên cuồng gọi cho cô, lúc đầu còn gọi được, sau đó trực tiếp khoá máy luôn

Thẩm Lương Thần khi đó, đã nếm được tư vị chết tâm

Anh ngồi trên giường rất lâu, nhắn vài tin cho cô, thậm chí cam đoan, về sau sẽ không dây dưa với cô nữa. Đàm Dĩnh đã hai mươi tám tuổi, trong môi trường phức tạp này dốc sức  làm tận 5 năm, vất vả lắm mới đạt được những thứ này, không thể lại bởi vì sự vô liên sỉ của anh mà bỏ việc

Anh  sợ cô chịu khổ, sợ cô cô đơn, anh cũng không thể nào chịu đựng việc đi khắp nơi tìm cô. Cho nên nếu như anh làm cho cô khó chịu như vậy, anh nguyện ý không bao giờ quấy rầy cô ——

Nhưng tin nhắn vẫn như cũ như đá chìm đáy biển, không có một tin hồi âm, có lẽ là cô còn không thèm mở tin nhắn ra xem

Thẩm Lương Thần không biết làm thế nào anh sống được đến bây giờ, giống như trở về 5 năm trước, cảm giác trái tim mình bị moi sạch ra. Cuối cùng Dương Hằng nhịn không được, kéo anh đến quán bar giải sầu, anh uống rất nhiều rượu, nhưng khi trước uống say thần kinh đã bị tê liệt, bây giờ lại đau đớn một lần nữa

Thanh tỉnh, mặc kệ uống bao nhiêu rượu anh vẫn tỉnh

Hoá ra sau khi tổn thương, miệng vết thương đã quá sâu, tựa như lần thứ 2 cô rời bỏ anh, cảm giác đau đớn kia không hề khác gì 5 năm trước, hơn nữa chỉ có hơn chứ không hề kém.

Khi đó anh thật sự hiểu được, bắt đầu hiểu được mình đã làm tổn thương cô, sau khi cô mất trí nhớ lại làm cho cô tổn thương lần nữa. Cho nên những đau đớn đó cứ tích luỹ dần, cô sẽ lùi bước, sẽ không tha thứ cho anh, tất cả đều hợp tình hợp lí

Anh mơ mơ màng màng lấy điện thoại di động ra lần nữa bấm số của cô, cũng không ôm bất kỳ kỳ vọng gì cả, nhưng lần này thế mà, giống như kì tích, cô bắt máy. Sóng điện thoại truyền đến thanh âm êm ái của cô, rõ ràng “Uy” một tiếng

Khi đó anh thật sự tưởng mình ảo giác, rất lâu mới hỏi, “Em đang ở đâu?”

Đang ở nơi nào, có phải là chỉ đang ở nơi mà anh không có ở đó không?

Sau một hồi cô mới nói, cô đưa Lục Từ đi công tác, cô thế mà lại trả lời như vậy với anh?!

Một khắc kia anh cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy khó chấp nhận, rõ ràng là chuyện tốt, nghe vào vẫn ngũ vị tạp trần như cũ. Nói đến cùng là cô vẫn đang trốn tránh anh phải không?

Cúp điện thoại, ngồi trước quầy bar, anh thấy mình rất buồn cười, lại rất đáng giận, nhưng cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn đặt vé máy bay đi tìm cô.

Dù sao trước mặt cô, anh đã sớm thua thảm hại, mất mặt một lần nữa có sao đâu?

……………………windyhill2017.wordpress.com………………………….

“Anh ——” vốn một người ở trong nước làm sao đột nhiên lại xuất hiện ở nước ngoài cùng mình thế này, Đàm Dĩnh đương nhiên không thể bình tĩnh được, lồng ngực kịch liệt rung động, thậm chí không phân biệt được đây có phải là mơ hay không.Cô đứng hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của mình, “Anh buông em ra trước đã, em thở không được.”

“Cho anh ôm em tí nữa.” Anh cố chấp nói xong, ngửi mùi hương chỉ có ở mình cô, tựa như làm vậy thì lòng mình mới bình tĩnh hơn một chút

Cuối cùng anh không cam lòng buông cô ra, Đàm Dĩnh lập tức nghiêng đầu, cẩn thận tránh né ánh mắt của anh, “Sao tự nhiên anh lại ở đây?”

Hỏi xong câu này cô liền hối hận, người này đến đây rõ ràng là vì mình. Quả nhiên Thẩm Lương Thần nhìn ánh mắt của cô, từng câu từng từ nói: “Một tuần nữa lâu lắm, anh đợi không được. Hơn nữa phải đến xem xem, có phải em đang gạt anh không.”

Đàm Dĩnh tiêu hóa một hồi mới hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chẳng lẽ anh cho rằng cô đang kém cỏi lấy cớ lừa anh, thật sự tính toán bỏ trốn khỏi anh sao? Cô không biết nên nói cái gì cho phải, Thẩm Lương Thần như vậy làm cho cô cảm thấy cực kì không quen

Cô chắn ở cửa, nhẹ nhàng ho một tiếng, “Không phải anh có lộ trình công việc của em sao, em chỉ là đến sớm chuẩn bị một chút, không có lừa anh”

“Cho nên trước nhất, là để trốn anh?”

Anh rốt cuộc cũng đã nói ra, đối với chuyện đêm đó, Đàm Dĩnh đành phải kiên trì đối mặt, “Thẩm Lương Thần, kỳ thật ngày đó em —— ”

“Em không nghĩ tới, vì xem nó là chuyện ngoài ý muốn chứ gì.” Thẩm Lương Thần rất nhanh tiếp lời cô, “Chuyện này kỳ thật là do anh không tốt, nhiều năm như vậy anh vẫn đợi em, cho nên lúc đó không thể nhịn được nữa, mà thực tế anh cũng không có ý sẽ  nhịn. Tâm ý của anh đối với em rất rõ ràng, khát vọng với em chỉ là bản năng”

“…” Đàm Dĩnh kinh ngạc nhìn anh, làm sao có thể đem chuyện chiếm tiện nghi của người ta nói một cách đương nhiên, lý trực khí tráng như vậy?

Thẩm Lương Thần lại nói: “Có phải em rất muốn đánh cho anh một trận không?”

Lúc này cô thật không biết nên phản ứng gì mới phải, cố ý trừng mắt, “Cho nên anh chạy một vòng xa như vậy tới đây, chính là vì để cho em đánh một trận?”

Thẩm Lương Thần không được tự nhiên nắm chặt quyền, cắn cắn môi, “Nếu đánh xong tâm tình của em tốt hơn, anh chạy xa như vậy cũng đáng.”

Người này bây giờ nói chuyện càng ngày càng làm cho da thịt người ta tê rân, Đàm Dĩnh chủ động né tránh ánh mắt thâm tình của anh, “Em nghĩ anh ngồi máy bay lâu như vậy rất mệt, đi nghỉ trước đi.”

Cô nói xong định đóng cửa, Thẩm Lương Thần một tay chắn cửa lại, “Em đừng có tuyệt tình như vậy chứ. Chúng ta mới nói với nhau vài câu, em liền muốn đuổi anh đi?”

Đàm Dĩnh hít vào một hơi, kiên trì nói: “Có gì từ từ nói, anh nghỉ ngơi trước đi.” Anh không biết sắc mặt anh kém lắm sao? Hơn nữa cô còn đang mặc áo ngủ, tóc tai bù xù đứng ở đây với anh nãy giờ đây?

Nhìn bên tai cô phiếm hồng, Thẩm Lương Thần giờ mới hiểu, trong mắt dần dần hiện lên ý cười, chân dài bỗng nhiên đi về phía trước một bước lớn

Đàm Dĩnh sợ tới mức lui về phía sau, “Anh làm gì đấy!”

“Anh muốn làm vậy đấy, bây giờ anh có gan lắm.” Thẩm Lương Thần lưu manh nói bên tai cô, thuận thế kéo cô vào ngực mình, “Còn giận chuyện đêm đó sao? Em muốn như thế nào mới vui đây, hử?”

Bộ mặt Đàm Dĩnh nghẹn đến mức đỏ bừng, tên hỗn đản này, thật lòng cho là hai người ngủ chung rồi cô không có cách trị anh sao? Nhưng thật sự bây giờ cô cũng có chút hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi, đưa tay đẩy anh ra, “Bệnh thần kinh, em cảnh cáo anh đừng có dựa em!”

Hiển nhiên uy lực cảnh cáo uy hiếp này một chút cũng không ảnh hưởng tới anh, anh lù lù không nhúc nhích đem cô vây cứng trong vòng tay mình, hô hấp càng ngày càng nóng rực, cuối xuống bảo, “Hoặc anh cho em cắn một cái? Cắn chỗ nào cũng được”

“Anh cho rằng em là chó à!” Đàm Dĩnh cảm thấy hai người càng ngày càng gần nhau, gần đến mức hai cơ thể dán sát vào nhau, tạo thành một tư thế mập mờ kì quái. Điều này làm cho cô nhớ lại những kí ức đứt đoạn đêm đó, mặt càng ngày càng nóng hơn

“Hay là em không muốn so đo với anh nữa, quyết định tha thứ cho anh luôn?”

Lời của Thẩm Lương Thần mang nồng đậm ý cười, khí thế bức người, tựa như là đang mê hoặc cô, “Hoặc là đêm đó em căn bản là vẫn rất tỉnh táo, hoá ra… Đêm đó em rất nhiệt tình đấy.”

Người này quả thật không có mặt mũi! [windyhill2017.wp] Đàm Dĩnh bị lời nói của anh làm cho tức mình, nắm tay dùng sức đánh lên ngực anh, “Không biết xấu hổ, anh cút đi cho tôi!”

“Hư.” Thẩm Lương Thần dùng ngón tay vuốt ve đôi môi mềm của cô, “Anh đã nói rồi, lúc em bị người ta nói trúng tim đem, âm cuối câu sẽ nhấn cao để che giấu tâm trạng của mình, quả thực là đã sớm bị anh nhìn thấu.”

“Nhìn thấu cái rắm í.”

“Không cho em mắng người.”

“Tôi liền mắng anh!”

“Nha đầu chết tiệt.” Sắc tròng Thẩm Lương Thần trầm dần, đầu ngón tay lạnh lẽo siết chặt cằm của cô, cúi người định hôn cô. Đàm Dĩnh căng thẳng, nghiêng đầu cố gắng tránh đi. Hai người cứ đứng giãy giụa ở chỗ hành lang như vậy, giống như là vừa đấm vừa xoa, Đàm Dĩnh thậm chí định hướng chỗ chí mạng của anh mà thúc đầu gối

……………….windyhill2017.wordpress.com…………………………

“Khụ.” Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng ho khan xấu hổ, thanh âm yếu ớt của Lục Từ ở sau cửa truyền lại đây, “Cái kia, quấy rầy hai người một chút.”

Hai người cứng đờ, mới chợt nhớ cửa chưa đóng. Mà Thẩm Lương Thần vẫn vô sỉ duy trì tư thế như vậy, chậm rãi quay đầu lại.

Đàm Dĩnh liền nhân cơ hội này đạp lên chiếc giày da đắt tiền của anh một cái, lại dùng lực đẩy ngực của anh, rồi mới thản nhiên vuốt tóc, nhìn Lục Từ nói: “Sao vậy?”

Lục Từ hoàn toàn bị cảnh hai người ôm nhau làm cho khiếp đảm, sau một lúc lâu mới hồi thần lại, “Nga, điện thoại của chị không gọi được, công ty có việc tìm chị, gọi cho em muốn gặp chị”

“Biết rồi.” Đàm Dĩnh nhận điện thoại di động của cô ấy, nghĩ nghĩ quyết định tới căn phòng bên cạnh nghe điện thoại, đi được hai bước thì quay đầu cảnh cáo anh, “Đi ra khỏi phòng em ngay.”

Thẩm Lương Thần cười không nói, mà sau khi cô rời khỏi, chỉ còn mình Lục Từ, mỉm cười nói, “Xin lỗi, tôi chọc cô ấy mất hứng, cô ấy đang giận. Hi vọng không dọa đến cô.”

Lục Từ đã sớm đã nhìn ra được, suốt đường đi nét mặt Đàm Dĩnh không chút thay đổi, tâm sự nặng nề, bây giờ mới thấy được chị ấy có cảm xúc trở lại. Cô hướng Thẩm Lương Thần làm, thấp giọng nói: “Chị Trâu nói một đằng nghĩ một nẻo, thật ra anh đến đây chị ấy vui lắm.”

“Lục Từ!”

Nghe được có người gọi to tên mình, Lục Từ thè lưỡi, “Thẩm tổng cố gắng như vậy, tôi đánh giá cao anh!” Nói xong lập tức nhanh như chớp chạy về phòng bên cạnh

Chăn và gối kê vẫn còn đó, Thẩm Lương Thần thoải mái nằm ngửa trên giường lớn của cô, khóe môi nhịn không được hơi hơi giơ lên. Anh sao lại không nhìn ra bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, bộ dáng kích động chột dạ của cô, làm cho anh không nhìn được, tâm tình tốt lên, vốn cho là chuyến này đến đây thế nào cũng tự rước lấy nhục, nào biết thế mà ngoài ý muốn thu được một mẻ lớn

Công ty cũng không có chuyện gì gấp, Đàm Dĩnh rất nhanh đã xử lí xong, lúc trở về phòng thì thấy người đàn ông kia đang ngủ trên giường mình

Cô đứng bên giường nhìn anh, sắc mặt anh cũng không tốt, trên cằm còn có vệt màu xanh nhợt nhạt của chân râu, chỉ mới một ngày mà thôi, sao cô lại cảm thấy người này tiều tuỵ như vậy?

Đàm Dĩnh ở trong lòng nhắc nhở mình, không thể trúng khổ nhục kế của anh nữa, nhưng bây giờ anh đang ngủ trước mặt cô, cô cũng không muốn kêu anh dậy. Dù sao cô cũng thức rồi, dứt khoát đem giường tạm thời nhường cho anh nghỉ ngơi

Hạ quyết tâm, cô liền mang quần áo vào phòng tắm rửa, trước khi vào còn nhớ khoá trái lại

Ban ngày Thẩm Lương Thần dù đang ngủ, cô cũng không định  cứ ở trong phòng, vì thế cô hẹn Lục Từ ra ngoài dạo phố. Nào biết nha đầu kia hôm nay cực kì lạ, luôn tìm lí do từ chối, “Ngô, hôm qua em đi lâu quá, giờ hơi mệt, không muốn đi nữa.”

Đàm Dĩnh nghi ngờ nhìn cô ấy chằm chằm.

Ánh mắt Lục Từ dao động, nói ra một lí do hoàn hảo, “Ngày mai phải đi theo đoàn phim, được nghỉ ngơi dưỡng sức a.”

Nói như vậy cũng có lý, mà Đàm Dĩnh thật sự không muốn cùng Thẩm Lương Thần ở chung 1 phòng, đích thực là quá nguy hiểm cũng quá sức xấu hổ. Cô dứt khoát cầm máy tính bảng của Lục Tử ngồi lên sô pha trong phòng, “Được rồi, chị xem phim một chút cũng được”

“Ai nha.” Lục Từ đi qua tắt máy, ôm cánh tay, phồng miệng bảo, “Đã bảo là phải giữ sức mà, phải đi ngủ a, chị nhìn xem da em dạo này xấu chưa nè, phải ngủ nhiều mới được. Chị ồn ào như vậy sao em ngủ được, thần kinh em suy nhược lắm …”

Cô nói chưa nói xong, Đàm Dĩnh đã ôm cánh tay lạnh lùng nhìn cô, Lục Từ vội vàng ngậm miệng.

Đàm Dĩnh cũng hiểu, “Em muốn chị về phòng của mình à? Xú nha đầu, khuỷu tay cong cả ra ngoài.”

“Cái gì mà cong ra ngoài… Rõ ràng là vì tốt cho chị nha.” Lục Từ nhỏ giọng than thở, “Người ta đã đuổi tới tận đây, ít nhiều gì thì chị nên bỏ qua đi.”

Đàm Dĩnh không biết giải thích với nha đầu này thế nào, cầm máy tính bảng định trở về phòng, Lục Từ cười híp mắt từ trên giường bật dậy vui vẻ đưa tiễn cô, “Đúng rồi đó, chờ anh ấy tỉnh ngủ thì hai người đi dạo, buổi tối mới lãng mạn nha, chắc chắn hai người sẽ không giận nhau nữa”

Đàm Dĩnh không trợn mắt, “Em xem phim thần tượng nhiều quá rồi đấy.”

“Em là chuyên gia tình yêu”

“Mà khoan, chị Trâu khoan đã!” Lục Từ bỗng nhiên gọi cô lại, sau đó lục trong túi không biết là đang tìm gì, Đàm Dĩnh nghi ngờ đứng ở cửa, tiếp theo thấy nha đầu kia trong tay cầm đồ, vui mừng khôn xiết chạy tới

“Cho chị, cái này tối nay hai người nhất định rất cần!” Lục Từ nói xong tặc tặc cười với cô, cũng không chờ cô phản ứng liền đem cô đẩy ra cửa

Đàm Dĩnh đối với hành động của cô ấy không thể không thầm ca ngợi, nha đầu kia chắc là còn có khiếu đóng phim hành động nữa, thao tác nhanh đến như vậy mà? Cô đứng ở cửa cúi đầu nhìn món đồ trong tay, nhất thời cả kinh biến sắc, sao trong túi của Lục Từ lại có món đồ chơi này vậy! Hơn nữa cô ấy muốn cô làm cái gì chứ, có tới 10 cái lận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.