"Thần tham kiến thái hậu nương nương." Hoài Vương bước vào, vẫn quy củ hành một lễ, Bùi Đông Tịnh vội vàng cho hắn bình thân rồi ban ngồi.
Lần trước nàng và Hoài Vương gặp mặt là mùa xuân, đã trôi qua hơn hai tháng, trong vòng hai tháng này, Hoài Vương không xuất chinh cũng không có động tĩnh lớn gì, mặc dù hiện giờ Tháp Đạt lại không yên phận, nhưng hoàng thượng không chịu để hắn xuất chinh. Trong lòng Bùi Đông Tịnh hiểu, vì công trạng của Hoài Vương quá lớn, hoàng thượng không muốn hắn tích luỹ chiến công nữa, bị phụ thân và huynh đệ kiêng dè đến mức này, Hoài Vương quả thật cũng đáng thương.
Bùi Đông Tịnh ân cần nhìn Hoài Vương, nói: "Hai tháng không gặp, Hoài Vương có vẻ lại rắn chắc hơn một chút."
Hoài Vương: "..."
Bùi Đông Tịnh nghĩ, Hoài Vương đã hai mươi mốt rồi, hình như nói thế này không ổn lắm, vì thế liền ho một tiếng, nói: "Nói ra, thêm một thời gian nữa, Hoài Vương sẽ tròn hai mươi hai rồi nhỉ."
Hoài Vương nói: "Bẩm thái hậu, đúng vậy."
"Bình Vương mười bảy tuổi cưới thê, thái tử muộn hơn cũng hai mươi tuổi, Hoài Vương cũng trì hoãn quá lâu rồi." Bùi Đông Tịnh nói.
Hoài Vương nói: "Tháp Đạt chưa yên..."
"Bổn cung biết ngươi lại định nhắc đến Tháp Đạt." Bùi Đông Tịnh lắc lắc đầu: "Nhưng chuyện này không xung đột với thành gia lập thất. Tục ngữ có câu tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, thành gia trước cũng không phải không tốt."
Hoài Vương nhìn Bùi Đông Tịnh, một lúc lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong-tac-mo/2623562/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.