Bùi Đông Tịnh tỉnh lại trong tiếng khóc nức nở.
Không phải âm thanh quen thuộc của Lưu Ly, mà là tiếng khóc của một nữ tử có vẻ lớn tuổi hơn Lưu Ly một chút, hơn nữa còn vô cùng thương tâm, khiến người khác nghe mà không nỡ. Một lúc sau Bùi Đông Tịnh mới cố gắng mở được mắt, đập vào mắt không phải là khung cảnh quen thuộc của điện Thanh Tịnh.
Nàng mơ màng nhìn chằm chằm rèm giường màu hồng nhạt trên đỉnh đầu, ngơ ngác hồi lâu. Điện Thanh Tịnh hoàn toàn không dùng màu sắc này.
Sau đó nàng khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử khoảng ba mươi tuổi hoàn toàn xa lạ đang ngồi ở đầu giường khóc nức nở. Nữ tử đó thấy nàng tỉnh lại, đầu tiên là lộ vẻ mừng rỡ, sau đó lại bắt đầu khóc: "A Tĩnh, sao con lại ngốc như vậy chứ."
Bùi Đông Tịnh hoang mang nhìn người đó, nhũ danh của nàng đúng là A Tĩnh, nhưng ban đầu cũng chỉ có ca ca gọi nàng như vậy, sau khi vào cung, nàng đã rất lâu không nghe người khác gọi nàng như vậy nữa.
Bùi Đông Tịnh đang định nhíu mày hỏi nàng ta là ai, nơi này là đâu, thì đã nghe thấy nữ tử kia nói: "Gả cho Hoài Vương là chuyện nữ tử khắp thiên hạ cầu mà không được, hiện giờ thái hậu hạ chỉ cho con thành thân với Hoài Vương, khiến bao nhiêu người ghen tị? Sao con lại ngốc như vậy?!"
Bùi Đông Tịnh: "..."
Gả cho Hoài Vương?!
Thiên hạ hiện giờ, chắc chắn chỉ có một Hoài Vương, mà A Tĩnh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong-tac-mo/2623561/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.