Dịch giả: Hoangtruc
So với cõi âm, thành Bá Lăng thiếu đi vài phần mênh mông rộng lớn, nhiều hơn vài phần nhỏ hẹp quỷ dị. Điều này lại làm cho rất nhiều người, trong đó có Trần Cảnh thầm cảm thán sự thần kỳ của đại thế giới này. Gieo xuống hạt giống là một ngôi thành đầy oán hận, có thể sinh trưởng thành một không gian cho ma vật sinh tồn.
Cố Minh Vi đứng đó nhìn Trần Cảnh, như thể chỉ vừa mới quen biết hắn, hoặc là thật sự muốn Trần Cảnh trợ giúp nàng.
Trần Cảnh bèn nói:
- Ta có thể giúp cô, cô theo ta rời khỏi nơi này. Ta đưa cô đến một nơi kia, khi đó cô có thể trở thành một người bình thường.
- Lẽ nào hiện tại ta không bình thường sao?
Cố Minh Vi hỏi.
- Sáng sinh chiều tử là bình thường sao? Cô xem, chúng ta cũng không chết như vậy.
Trần Cảnh nói.
Cố Minh Vi trầm ngâm một lúc, đột nhiên sắc mặt chuyển sang rất khó coi, nói:
- Ta biết, ngươi muốn gạt ta. Ngươi cũng muốn gạt ta.
Nói xong lời cuối, giọng nói của nàng ta càng lúc càng chói tai. Gương mặt bắt đầu tuôn đầy khói đen, cả người lộ ra một loại khí tức oán hận.
Trần Cảnh hỏi
- Đây là cô muốn ta giúp cô, ta cũng chỉ có cách này mà thôi. Lẽ nào trước kia đã có người từng tới đây sao? Không phải trí nhớ của cô đã biến mất sao?
Trần Cảnh nói ra mấy vấn đề kia rồi, khói đen trên người nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189377/quyen-3-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.