Đi qua thượng, trung, hạ du, Trần Cảnh đều nhìn qua một lần. Mỗi địa phương có miếu thần của hắn thì đều ghé chân lại, đồng thời tiến nhập vào trong miếu một lần. Đây là lần đầu tiên hắn tiến nhập vào những tòa miếu thần của mình ở ngoài phạm vi Tú Xuân loan. Nhìn những tượng thần được khắc bằng đủ loại đá trong miếu, hắn có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ như đang nhìn chính bản thân mình ở những độ tuổi khác nhau, sinh trưởng ở những địa vực khác nhau. Những tượng thần này được điêu khác không quá khác biệt với bản thân Trần Cảnh cho lắm, thế nhưng thần vận trên đó lại có chút khác biệt.
Trong đó, có những pho tượng nhìn qua nhu hòa hơn, phong thái trong ánh mắt tượng có một loại ôn hòa. Còn có vài pho tượng lại sắc bén vô cùng. Hắn phát hiện ở những địa phương có tượng đá phong vận nhu hòa, dân gian nơi đó cũng mang bầu không khí thuần hòa, mọi người sinh hoạt an ổn hơn. Mà ở vài nơi mà tượng đá mang thêm chút vẻ sắc bén thì phong cách người dân nơi đó cũng nhanh nhẹn và dũng mãnh hơn không ít. Lại có những nơi tượng thần như không rõ rệt, cả người như bước đi trên mây mù, có cảm giác như mờ mờ ảo ảo.
Tập tính cuộc sống của con người trong địa vực đối diện với tượng thần có những trạng thái tư tưởng khác nhau thì khí tức tượng thần biểu lộ cũng khác biệt nhau. Ngàn vạn người cũng quan bái một vị thần, có lẽ sẽ có ngàn vạn vị thần hiển hiện trong lòng mỗi người bọn họ. Đột nhiên trong lòng Trần Cảnh có chút xúc động, chợt nghĩ tới rất nhiều thứ.
“Mặc dù bề ngoài của thần trong miếu không thay đổi nhưng nội tính đã bị thay đổi. Trong lòng mỗi chúng sinh đều có một thần linh.”
Lần đầu tiên Trần Cảnh cảm giác tượng thần trong miếu cũng không phải là mình, cảm giác bọn họ tế bái không phải là mình, lại thật sự là đang tế bái thờ phụng chính bản thân mình. Như thể trời đất trong lúc này đã hình thành nên một loại quy tắc như khế ước.
Hắn nhìn mọi người lui tới nơi này, đột nhiên ý động trong lòng, há miệng phun ra một luồng ánh kiếm. Ánh kiếm lao ra khỏi miệng Trần Cảnh, dựng thẳng lên cao, rồi từ trên cao lại đâm đi xuống lưng tượng đá. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kiếm trở vào vỏ kiếm, như thể không phải kiếm đi vào trong tượng đá, mà là tuyệt thế thần kiếm uống mau xong lại trở vào vỏ. Ý vị của tượng thần trong miếu cũng xảy ra biến hóa, trở nên ngưng luyện thêm một chút. Luồng ánh kiếm kia cũng không tán đi, mà ở trong mắt Trần Cảnh, sau lưng tượng thần trong miếu đã có thêm một vầng sáng lấp lánh vọt lên.
Phía trên miếu thần đã có mây trôi uốn lượn. Trần Cảnh cảm nhận được tín ngưỡng nguyện lực dung nhập trong luồng ánh kiếm kia, khiến cho ánh kiếm ngưng đọng không tiêu tán đi. Trong ánh kiếm này còn có ý của Trần Cảnh, nhất thời có thể không tiêu tán ngay nhưng không có chuyện vĩnh viễn không tán, tối đa chỉ chừng hai ngày nữa sẽ tán đi. Mà hiện tại Trần Cảnh lại có cảm giác như đó là thân ngoại hóa thân, cảm giác tượng thần kia như là một thứ độc lập với mình. Đây vốn chỉ là ý động nhất thời của hắn, thế nhưng lúc này hắn cũng muốn nhìn xem liệu chút kiếm ý mình lưu lại sẽ biến thành bộ dáng gì.
Nói là kiếm ý, nhưng cũng có thể nói là một luồng tâm niệm của Trần Cảnh. Hắn không khỏi nghĩ tới lời đồn về “chủng thần” không rõ thật hay giả, thầm nghĩ: “Như vậy có tính là chủng thần hay không? Dù cho không phải, cũng tính là chủng kiếm rồi.”
Sau đó, mỗi lần Trần Cảnh tiến vào trong một tòa miếu thần của mình, hắn đều lưu lại một luồng kiếm ý. Đồng thời hắn cũng dùng phép thuật lại lần nữa viết xuống tên của miếu thần mà khi kiến lập miếu, mọi người đã khắc xuống. Bảy mươi năm trước, hắn nhất thời ý động, xóa đi toàn bộ tên miếu thần. Lúc đó hắn cảm thấy miếu thần che chở toàn bộ sinh linh thiên hạ, không thể gọi là “Miếu Hà Bá” được, danh không chính thì tín ngưỡng khó tụ được. Mà hiện tại chính tay hắn lại viết xuống tên của miếu thần từ khi được kiến lập năm xưa, vì hắn cho rằng tín ngưỡng của mọi người không nằm ở tên miếu. Mọi người đều cho rằng đó chính là Hà Bá, mà hậu thế sau này lại cứ tiếp nối mãi như thế, trong lòng bọn họ vẫn cứ nhớ kỹ về Hà Bá gia kia. Nếu như thay đổi, tuy rằng người sau này vẫn sẽ thờ phụng như thế, chỉ sợ chỉ có những lão nhân mới có thể nhắc lại chuyện miếu thần từng có tên là miếu Hà Bá gia, bởi vì có vài nguyên nhân mới đổi thành tên hiện nay. Có thể loại truyền thuyết này được lưu truyền mấy đời, nhưng sau đó mọi người hẳn chỉ nhớ tới tên miếu thần mới mà thôi.
Tuy nói kỳ thực chuyện này căn bản không ảnh hưởng tốt hay xấu gì tới Trần Cảnh, thế nhưng đột nhiên hắn lại không muốn mình biến mất trong trời đất này. Miếu Hà Bá tuy chỉ mang bài vị bát phẩm, chỉ thờ một tiểu Hà Bá trong sông Kinh Hà. Dù cho hiện tại hắn là thiên thần Ti Vũ trong thiên hạ, nhưng hắn vẫn cảm thấy quen thuộc với danh xưng Hà Bá này.
Hiện tại hắn lại lần nữa dùng pháp lực viết lên tên toàn bộ miếu thờ. Trên từng tên miếu đều nhất định lộ ra phong cách và thần vận phù hợp với tượng đá trong miếu. Hơn nữa trên mỗi tượng đá, hắn đều gieo xuống một luồng kiếm ý.
Tiêu tốn hơn nửa năm hắn mới dùng chân đi hết từng tấc đất trong thần vực mình. Tuy rằng bảy mươi năm trước hắn có thể cất bước đi được rồi, nhưng thân thể vẫn không chân chính hóa hình được mà còn ở vào một trạng thái hỗn độn. Hơn nửa năm vừa rồi qua đi, hắn mới cảm giác toàn bộ thân thể tượng đá này ngưng thật đi không ít, quanh thân như đã sinh ra một đường huyết mạch.
Hắn xuất hiện ở một vùng trước thần vực của mình, rồi đi tới thành Bá Lăng. Thành Bá Lăng lúc này như có xu hướng siêu thoát khỏi những biến hóa trong trời đất. Vốn đây là một tòa thành không nên xuất hiện trên nhân gian, mà trước đây hắn cũng chỉ cho rằng thành này cùng mình chỉ có một điểm giao nhau trên nhân gian này mà thôi. Sau này nghĩ lại, hắn cảm giác e là bản thân mình còn có rất nhiều liên lụy và nhân quả với Bá Lăng này.
Tường thành thành Bá Lăng lộ ra một khí tức quỷ dị, cẩn thận nhìn xem thì lại cảm giác như thể mỗi chỗ ở nơi này đều như có một gương mặt đang nhìn về phía hắn. Mà những gương mặt đó đều khác biệt nhau. Lúc Trần Cảnh xuất hiện dưới thành, đầu tường thành vẫn có một cô gái xuất hiện. Nàng ta vẫn trang điểm như năm đó, váy áo màu xanh lục đầy bắt mắt giữa đầu tường thành Bá Lăng phủ đầy khói đen tới tận trời. Chỉ là sau bảy mươi năm, nàng lại có gì đó khiến Trần Cảnh cảm thấy khó nắm bắt được.
Năm đó lúc Trần Cảnh đi ra khỏi thành Bá Lăng đã từng định làm Cố Minh Vi tiêu tán trong trời đất này, thế nhưng lại không đành lòng. Cho nên mới có Cố Minh Vi bây giờ. Mà sau này hắn từng nghĩ muốn thu xếp trở lại xua tán hết oan hồn trong thành này đi, lại cũng không đành lòng ra tay. Cuối cùng mới có thành Bá Lăng như hiện tại. Nếu là lúc đó thì hắn còn có cơ hội thực hiện được, còn sau này thì đã không thể làm được nữa rồi.
- Ta nhận ra ngươi.
Cố Minh Vi đứng trên thành đối mặt với Trần Cảnh đang đứng dưới thành, một lúc lâu sau mới mở miệng nói câu đầu tiên như vậy. Trần Cảnh vẫn không trả lời, nàng bèn nói thêm:
- Trong thành của ta có tượng ngươi.
Trần Cảnh cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là sự xuất hiện của nàng này đã không thể dùng lẽ thường để suy đoán được.
- Ta có thể vào xem không?
Trần Cảnh hỏi.
Cố Minh Vi đứng trên đầu tường mỉm cười, nụ cười có chút tà khí lại có chút đắc ý. Nàng ta cười hì hì nói:
- Trong thiên hạ không có người nào dám vào thành của ta. Ngươi không nên gạt ta.
Trần Cảnh nhìn nàng, một lát sau mới nói:
- Cô thật sự không biết ta?
Trần Cảnh vừa nói xong, vẻ cười hì hì trên mặt nàng ta đã biến mất, thay vào đó là nét bi ai đậm sâu. Nàng chậm rãi nói:
- Ngày mai, ta sẽ nhận ra ngươi hay không? Ký ức ta chỉ có một ngày, một ngày…
Nói tới đây, nàng rơi lệ, nước mắt rơi xuống gò má.
Trần Cảnh không biết vì sao hiện tại nàng lại biến hóa thế này, biến đổi không thể nắm bắt được, hoàn toàn không có dáng vẻ của năm đó nữa. Ngoại trừ hình dạng bên ngoài, tính tình nàng cũng đã thay đổi. Mà hiện tại nàng nói rằng mình không có ký ức nữa, không rõ thật hay giả thế nhưng Cố Minh Vi trong ký ức của Trần Cảnh xem như đã hoàn toàn biến mất rồi.
Hắn không nói gì nữa, nhấc bước tiến vào thành Bá Lăng.
Vừa vào thành đã có một cảm giác khác thường ập vào mặt, tựa như hắn đã tiến vào một không gian khác. Đưa mắt nhìn bốn phía, hắn thấy từng gian nhà trong thành y nguyên như vậy, lại như mọi thứ đã sống lại, mọi nơi đều lộ ra yêu dị. Như thể mỗi tấc không gian nơi này đều là một dạng vật phẩm còn sống, cũng đã nảy sinh oán khí. Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Cảnh. Hắn vẫn đi thẳng về phía trước, đi tới nơi mà hắn từng tính qua một quẻ trong thành. Quẻ tượng lúc đó của Trần Cảnh có nhìn ra được tương lai của thành Bá Lăng, chỉ là lúc đó hắn nửa tin nửa ngờ, mà người xem bói kia sau khi rút ra quẻ đó thì lập tức sợ hãi rời khỏi thành Bá Lăng.
Đi về phía trước nữa.
Đột nhiên hắn rất muốn nhìn qua Cố phủ. Một đường hắn đi qua, thường xuyên có những hồn phách từ dưới nền đất chui lên, chẳng qua vừa nhìn thấy Trần Cảnh thì chúng nó lại tiêu biến đi mất. Những hồn phách kia cũng xảy ra biến hóa quỷ dị hệt như biến hóa của Cố Minh Vi, như có tư tưởng, có hiểu biết để lựa chọn rồi.
Đó không còn là vong hồn bình thường nữa. Trần Cảnh có thể nhìn ra được vài vong hồn đã có được chút ít thần thông, có thể gọi là Ma được rồi. Trần Cảnh thật sự không muốn gọi những vong hồn đầy thành này là Ma. Hắn vẫn còn nhớ rõ cái khí thế và lực lượng hiển lộ ra năm đó khi hai mươi vạn vong hồn khắp thành Bá Lăng đã vứt bỏ tín ngưỡng. Cái khí thế như tranh mệnh với trời mà dù Trần Cảnh đến cảnh giới này khi nghĩ lại vẫn còn thấy kinh hãi không thôi. Hắn cũng cảm thấy được, nếu như những người trong thành Bá Lăng này không chết, mà tản ra khắp trời đất thì cái tâm ý vô thiên vô thần, vô tín ngưỡng trong lòng của bọn họ sẽ truyền khắp thiên hạ. Lúc đó, toàn bộ thần linh trong thiên hạ đều sẽ tàn tạ khô héo như hoa cỏ thiếu nước.
Mà hiện tại vong hồn trong thành này đã không còn cái loại nhuệ khí không kính trời, không kính quỷ thần, chỉ còn oán khí hóa thâm sâu hơn mà thôi. Vong hồn đã quên hết kí ức lúc sinh tiền, mà vì ở trong một tòa thành đầy oán khí nên mới sinh ra tư tưởng mới, nên mới biến thành Ma.
Trần Cảnh đi thẳng hướng đến Cố phủ, mỗi bước đi của hắn như thể kinh động đến một ít ma hồn. Không rõ ma hồn sợ hãi với khí tức trên thân thể hắn hay thế nào mà luôn luôn xuất hiện không chút tiếng động, rồi lại biến mất không chút dấu vết.
Trần Cảnh đi tới trước Cổ phủ, đẩy cửa ra. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cửa phủ lại không bị mục nát. Ngay lúc hắn đẩy cửa, trên cửa đột nhiên hiện ra hai cái mặt người. Sau khi chúng nó nhìn thấy Trần Cảnh thì đột nhiên hú lên quái dị, rồi vọt ra khỏi cánh cửa, biến thành một luồng khói đen tan biến trong hư không.
Trần Cảnh bước chân đi vào, rồi nhìn qua một gian phòng.
Hắn nhớ rõ năm xưa từng nhìn thấy bức tranh trong phủ, có vẽ một dòng thiên hà từ trên chín tầng trời thổi quét xuống. Cái khí thế mênh mông trong bức tranh rất hiếm gặp trên thế gian này. Lúc ấy Trần Cảnh đã cảm thấy không đơn giản, sau lại thấy trên đầu Cố Minh Vi có cột một dải tơ bảy màu, nên mới thúc đẩy hắn tới đây nhìn qua một lần nữa.
Cố phủ cũng như trong thành trì này, nhìn qua đều sạch sẽ ngăn nắp, không có xác người trải đầy mà như vẫn còn người đang sinh sống bình thường. Trần Cảnh đi tới trước gian nhà mà Cố nãi nãi từng mời hắn vào, đã thấy Cố Minh Vi sớm đứng ở nơi đó rồi.
Nàng cười. Có nhìn thế nào thì Trần Cảnh cũng cảm thấy nụ cười của nàng ta đầy quỷ dị và tà khí, một loại cảm giác như thâm nhập tận sâu vào trong xương tủy. Không đợi Trần Cảnh nói chuyện, nàng ta đã mở miệng nói:
- Cả thành đầy người chúng ta chỉ còn một ngày có thể sống yên ổn, sáng sinh chiều tử. Chiều sinh sáng tử. Ngươi là người có đại pháp lực, có thể giúp đỡ chúng ta chăng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]