Dịch giả: †Ares†
oOo
Trong giếng Tù Long tĩnh lặng, chỉ có Trần Cảnh hò hét trong lòng.
Mà ở trấn Quân Lĩnh thì có thêm một nỗi sợ hãi đến hỗn loạn. Với con người, mất đi sự che chở của thần linh không khác gì mặc áo mỏng trong ngày gió tuyết, lạnh đến tái lòng.
Có người chạy về hướng Kinh Hà ngoài trấn, có người tránh đi nơi khác, nhưng phần lớn đều ở lại trước miếu thần trong trấn. Bọn họ chỉ còn biết cùng cầu nguyện, khẩn cầu Hà Bá phù hộ.
Miệng cùng lòng một lời, những khẩn cầu ấy hình thành những tiếng kêu ở trong tai Trần Cảnh. Âm thanh chợt xa chợt gần, lúc lớn lúc nhỏ, như những cơn gió không ngừng xoay chuyển trong tai Trần Cảnh.
Trấn Quân Lĩnh đột nhiên nổi gió, gió lạnh lẽo như băng. Người trong trấn đột nhiên cảm giác mình đưa thân vào băng tuyết ngập trời, ai nấy sợ hãi quay đầu nhìn về hướng con đường vào trấn. Đập vào mắt họ là những đám mây máu cuồn cuộn, một đám người phảng phất như đến từ địa ngục, nơi chúng đi qua là núi thây biển máu, vô số vong linh thống khổ giãy giụa nguyền rủa.
Mỗi bước chúng đi, khí tức khủng bố vô tận lại áp tới, như mở đường thông tới biển máu địa ngục.
Tín ngưỡng mà Bạch Hổ tinh quân kia lấy được là bởi vì mọi người sinh ra sợ hãi với y mà hình thành, cho nên khi mọi người thấy y, thì trong lòng sẽ sinh ra các loại cảnh tượng đáng sợ.
Người trong trấn Quân Lĩnh như ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189199/quyen-2-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.