Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Mọi người bắt đầu quên đi chuyện Trần Cảnh từng nhuộm cả mặt sông thành một tấm lụa đỏ, từng có xác chết của cả tiên thần yêu linh lềnh bềnh giữa dòng sông.
Thần, yêu, linh, đạo càng ngày càng nhiều, thậm chí có còn ma vật thăm dò. Chẳng qua, bọn họ như đạt được ăn ý với nhau ở một điểm nào đó, hoặc là không dám, cho nên vẫn chưa có kẻ nào ngắm đến miếu Hà Bá, chỉ nhìn qua ngôi miếu một lúc rồi sẽ rời đi.
Hồng đại hiệp vẫn ở bên trong sóng sông, như ẩn như hiện.
Rồi có hai người từ xa đạp sóng đi đến, tiến tới Tú Xuân loan. Một người mặc đạo bào màu đen, một người lại mặc áo bào sặc sỡ sắc hoa.
Nhìn thấy Hồng đại hiệp ở giữa sông, người mặc đạo bào đen nói:
- Súc sinh này tính ra cũng thật trung tâm. Ta nghe nói sau khi Trần Cảnh biến mất, nó vẫn thủ hộ lấy miếu Hà Bá, quả nhiên không sai.
- Đáng tiếc, không nhìn được thiên thời.
Người mặc áo bào sặc sỡ sắc hoa nói.
- Mấy thứ thiên thời này, có kẻ nào nói nhìn thấy rõ được chứ?
Người mặc áo bào đen không đồng tình nói.
- Ha ha, tuy nói thiên thời ở Kinh Hà này không phải ở hai người ta ngươi, nhưng chắc chắn không ở chỗ nó. Nếu ta là nó, nhất định đã rời Kinh Hà đi xa rồi.
- Cho nên, nó vẫn còn yêu thân, mà ngươi thì đã hóa hình.
- Ha ha…
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189189/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.