-Nào, nằm xuống đây!-hắn nhẹ nhàng dặt nàng xuống giường và nói.
-Tạ ơn bệ hạ đã cứu mạng thần thiếp. Mà sao người lại xuất hiện đúng lúc thế?-nàng có chút nghi ngờ.
-À....thì...thôi
ta cũng không giấu nàng nữa. Chuyện là thế này, lúc nàng và hắn
đi...thì ta cũng đi theo....sợ nàng với hắn có.......cho nên..-hắn nói
chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng nàng cũng hiểu được phần nào.
-Này!
lại gần đây ta bảo!-nàng ngoắc ngoắc ngón tay. Nghe câu nói ấy của nàng
hắn mừng ra mặt bởi vì nàng đã dùng từ “ta” để xưng hô với hắn. Cái từ
mà lúc trước nàng hay xưng hô. Hắn từ từ ghé sát mặt mình vào mặt nàng.
Bỗng:“Chụt”, nàng hôn một cái roc to vào má hắn. Miệng tủm tỉm cười.
-Cái
này là ta cảm ơn lúc nãy đã cứu ta! Ta bắt đầu thích ngươi rồi
đấy!!!-hắn trongg lòng như mở hội. Nguyệt Băng của hắn đã trở lại rồi.
Lại còn bảo thích hắn nữa chứ. Chiêu Khanh nở một nụ cười nham hiểm, đè
nàng xuốn giường rồi nói.
-Ta muốn ăn nàng đêm nay! nàng thích chứ?-hắn hỏi. Rõ là một câu hỏi điên rồ. Nguyệt Băng nhăn mặt.
-Giết ta trước đã!-nàng trả lời, miệng cười rõ to. Rồi hắn đỡ nàng dậy và để đầu nàng dựa vào vai hắn.
-Ngủ đi!-hắn xoa xoa đầu nàng rồi nàng cũng nhanh chóng chìm vào giắc ngủ.
Sáng hôm sau
Nguyệt Băng tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở. Tay quơ quơ chỗ bên cạnh mình. Không thấy gì, nàng mơi mở mắt ra.
-Người đâu?-Nàng gọi.
-Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-nguoi-la-cua-rieng-ta/2156446/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.