Nhìn cảnh này hắn
lại nhớ đến cái ngày mà nàng bắt đầu đối xử lạnh lùng với hắn mà lo sợ,
sợ rằng hắn lại không kìm chế nổi mình và lại làm tổn thương nàng. Mải
nghĩ ngợi hắn không biết rằng Nguyệt Băng đã chén sạch đống điểm tâm.
Hắn trợn tròn mắt:
-Nàng không để phần cho ta miếng nào sao?-nghe hắn
hỏi, nàng xị mặt xuống, vừa nhai môi vừa chu ra với vẻ mặt tôi là tôi
ngây thơ vô (số) tội và hai ngón trỏ gõ vào nhau liên tục.
-Tại...tại
vì CHÀNG không thèm ăn đấy chứ!- hắn có nghe nhầm không là chàng đấy!
Thực ra là nàng muốn nịnh hắn thế thôi chứ với tính tình của nàng thì
còn lâu Nguyệt Băng mới gọi như thế.
-Nàng đáng bị phạt!- hắn nghiêm nghị.
-Hức...hức...khổ thân đời tôi chưa???? Ăn mà cũng bị phạt đấy!- đóng như diễn viên chuyên nghiệp.
-Phạt gì bây giờ nhỉ?- hắn hỏi.
-Phạt gì á!!!-nàng nói với vẻ mặt cún con.
-A! Ta nghĩ ra rồi!- dứt lời hắn lập tức hôn nàng tiện thể liếm luôn hạt cơm dính lại trên khóe môi.
-Ngươi dám!- tiện thể thưởng thêm cho hắn một cái véo vào đùi đau điếng.
-Hình phạt dành cho nàng đó!- hắn cười lớn nói.
-Hết rồi chứ?-nàng nhăn nhó.
-Không! còn nữa!-hắn nhìn nàng cười nham hiểm.
-Gì vầy!! Ngươi muốn chết hả?-nàng dùng hai tay che người.
-À!Lại muốn hình phạt nặng thêm đây!-hắn nói, cười lớn.
-Được! Ngươi thích, ta chiều ta đây không vướng! Dục..Tú...à nhầm, Nguyệt Băng ta đây không phải dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-nguoi-la-cua-rieng-ta/2156445/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.