-Hoàng thượng, xin người bớt giận.-Lệ Phi nhẹ nhàng nói.
-Bớt giận, ngươi nói xem ta có thể bớt giận được hay sao?-Chiêu Khanh mặt đỏ phừng.
-Bẩm...A!!!!- chưa kịp nói, Lệ Phi đã ăn ngay một tát của hắn. Nguyệt Băng thấy thế chạy lại giữ tay hắn.
-Ngươi biết ngươi sai ở đâu chưa?-hắn kiềm chế.
-Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không có sai, do nàng ta cả.-Lệ Phi ngang bướng, chỉ vào Nguyệt Băng.
-Người đâu, đẩy nàng ta vào lãnh cung. Cho đến khi nàng ấy nhận ra lỗi lầm của mình, nếu như vẫn ngang bướng thì hãy để nàng ta chết khô trông đó.-dứt lời đám thị vệ tiến tới lôi Lệ Phi đi. Vừa đi Lệ Phi vừa hét:
-Bệ hạ, thần thiếp không có sai mà, tại ả đàn bà kia. Thần thiếp không có lỗi, bệ hạ......-Lệ phi kiều diễm như hóa điên vì thất sủng.
-Vẫn ngang bướng được.-hắn nói, tiện đó cầm tay Nguyệt Băng lôi đi.
Tại cung Thanh
[Cảm ơn ngươi đã cứu ta....bla...bla...]-Nguyệt Băng ra khẩu hiệu. Chiêu Khanh nhìn nàng múa may quay cuồng mà chẳng hiểu gì, hắn nổi nóng cho triệu tập tất cả thái y giỏi nhất trong cung đến và nói:
-Ai mà chữa được cho Hoàng Phi nói lại ta sẽ thưởng lớn.-Nghe vậy, các thái y xúm vào chữa.
Một lúc sau
Một thái y đại diện cho mọi người đến bẩm báo với Chiêu khanh:
-Bẩm hoàng thượng, Hoàng phi bị câm tạm thời do họng bị tổn thương.
-Vậy các ngươi có thuốc chữa?-hắn lo lắng hỏi.
-Bẩm bệ hạ, chúng thần có thuốc chữa nhưng......-thái y bỗng ngập ngừng.
-Sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-nguoi-la-cua-rieng-ta/2156441/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.