Chưa đầy 15' đống đồ ăn trên bàn đã được chuyển khẩu đến bụng của Nguyệt Băng. Đám cung nữ và thái giám xung quanh tròn mắt nhìn, riêng Chiêu Khanh thì ngẩn người ra. Tuy nhiều lần nhìn thấy nàng ăn rồi nhưng vẫn không thể nào chấp nhận nổi, ôi sao lại có người dạ dày không đáy như vậy chứ. Nguyệt Băng gắp một miếng chả to bự đưa đến miệng Chiêu Khanh, hắn giật mình quay sang nhìn Nguyệt Băng. Nàng nhìn vào miếng chả rồi quay sang nhìn Chiêu Khanh ý nói hắn ăn đi. Thân là hoàng thượng của một nước, hắn không thể ăn một miếng to như vậy được bèn há miệng định cắn nhưng răng chưa kịp chạm đến miếng chả đã bị Nguyệt Phi ăn mất rồi. Hắn cáu lắm bèn nghĩ kế trả thù. Chiêu Khanh cầm chiếc bánh gạo lên, đưa đến gần miệng nàng rồi nhẹ nhàng nói:
-Ăn thử món này đi.- hắn tính đợi nàng chuẩn bị cắn hắn sẽ đưa vào miệng hắn để ăn nhưng ai ngờ.....Nguyệt Băng quá nhanh và nguy hiểm, chưa kịp rụt tay đã mất miếng bánh rồi. Chiêu Khanh hậm hực lấy miếng khác tự ăn, khỏi liên qua đến ái phi của mình.
Ăn uống no nê thì Nguyệt Băng bỗng bịt miệng:
-Ọe....hừm..ọe...- Chiêu Khanh thấy thế bèn hỏi;
-Nàng sao thế?
-Thần thiếp...thăn thiếp vẫn ổn ạ....ọe....ọe...-nàng cứ cảm thấy buồn nôn nhưng lại cố giấu.
-Truyền thái y - Chiêu Khanh ra lệnh. Một lúc sau thái y tới bắt mạch cho Nguyệt Băng. Bắt được hoạt mạch, thái y sung sướng tâu:
-Chúc mừng hoàng thượng, đại sự, đại sự rồi!!!! Nguyệt Phi đã mang long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-nguoi-la-cua-rieng-ta/2156440/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.