Chương trước
Chương sau
Ầm!
Lăng Túc Nhiên còn chưa dứt lời, một luồng khí thế cuồn cuộn bạo tạc trên tầng ba của tòa tháp.
Toàn bộ tầng ba bị tàn phá như bị một cơn lốc đột kích bất ngờ, nóc tòa tháp bị cuốn lên không trung, tình thế khiến người ta run sợ.
"Cảnh giới Chiến hoàng!”
Con ngươi của Huyền Bàn co rụt lại, sau đó mới rụt cổ lại lập tức bỏ chạy ra xa.
Vừa chạy vừa hét lớn.
"Đại ca, giao lão quái vật này cho anh đó, đừng nhân nhượng, cứ đánh chết lão đi, đánh đến ngay cả mẹ lão cũng không nhận ra thì càng tốt."
Vù vù!
Anh ta còn chưa nói hết lời thì một cơn kình phong như lưỡi đao đánh thật mạnh về phía anh ta.
“Thật là nóng nảy, xấu tính, mới nói có hai câu mà đã nổi giận!” Sau khi phát hiện ra sát ý ở đằng sau, Huyền Bàn vội vàng chạy sang bên cạnh.
Ầm!
Sau khi khuôn mặt tiếp xúc thân mật với bãi cỏ, có thể nói là khó khăn lắm mới né ra được.
“Lão già khốn kiếp, tốt nhất là ông đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ cởi quần ông ra rồi đánh chết ông!” Vươn tay lấy sạch cỏ trong miệng ra rồi đứng dậy.
Vù vù!
Lúc này, một luồng tàn ảnh xuất hiện giống như một bóng ma cách Lăng Túc Nhiên hơn trăm mét, tầm hơn bảy mươi tuổi, trên người cũng mặc áo bào đạo sĩ đang đi tới.
Ông ta liếc mắt nhìn bốn lão giả nằm trên mặt đất, vẻ mặt lạnh như băng, toàn thân bị sát khí vô tận bao trùm.
"Đùa cái gì vậy? Phụ nữ?" Sau khi nhìn thấy người vừa đến, Huyền Bàn hô lên thất thanh: "Chẳng lẽ bà thật sự là Mộ Dung Thần Túc kia hả?"
“Không phải cậu định cởi quần đánh người ta sao? Cái này cứ giao cho cậu nhé!” Lăng Túc Nhiên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Khụ..." Huyền Bàn cảm thấy trong lòng ớn lạnh, đầu lắc như trống bỏi.
"Không được đâu đại ca, anh cứ việc làm thịt luôn đi, đừng khách sáo với em."
Người vừa tới đúng là Lão phật gia của tài phiệt Tiêu Thiết, Mộ Dung Thần Túc!
Ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Huyền Bàn rồi không thèm đếm xỉa đến anh ta nữa, sau đó nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, sau khi đánh giá qua một lượt thì lông mày nhíu chặt lại.
Bịch! Bịch! Bịch!
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sau đó đã thấy phiệt chủ hiện giờ của tài phiệt Tiêu Thiết là Tiêu Bằng Đạt dẫn đầu năm thành viên nòng cốt của tài phiệt Tiêu Thiết, Tiêu Bằng Vũ kia cũng ở trong số những người này.
"Con trai bất hiếu, đã để người ngoài quấy rầy việc tu luyện của mẹ, xin mẹ tha thứ!"
Hai anh em Tiêu Bằng Đạt đi tới trước mặt Mộ Dung Thần Túc và chắp tay cúi đầu, những người khác cũng cúi đầu theo.
Trong ánh mắt của mỗi người khi nhìn thấy Mộ Dung Thần Túc đều hiện lên sự kính sợ vô cùng nồng đậm, ai cũng không dám hít thở mạnh, trong lòng sợ hãi.
“Cậu chính là cái gì mà kỳ lân của quốc gia, Ngài sứ giả?” Mộ Dung Thần Túc không quan tâm đám người của Tiêu Thiết, mà nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, lạnh lùng lên tiếng.
"Không biết tài phiệt Tiêu Thiết của tôi trêu chọc gì đến cậu, mà khiến cậu xuống dao giết người?"
“Tôi đến đây để kể cho bà nghe về chuyện cũ năm xưa!” Lăng Túc Nhiên khẽ nói.
“Cậu có ý gì?” Mộ Dung Thần Túc hơi sững sờ.
“Năm năm trước, ở Đông Khởi có một gia tộc họ Trịnh bị người ta diệt môn chỉ trong một đêm, bà còn có ấn tượng gì không?” Lăng Túc Nhiên lấy ra một điếu thuốc, châm rồi hút một ngụm.
Bây giờ anh rất hiếm khi hút thuốc lá, chỉ có một số trường hợp ảnh hưởng đến cảm xúc của anh thì anh mới hút một hoặc hai điếu.
“Hả?” Con ngươi của Mộ Dung Thần Túc co rút lại.
Ngay cả đám người Tiêu Bằng Đạt ở bên cạnh, toàn thân cũng run lên, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Làm sao Ngài sứ giả lại biết chuyện này?
Hơn nữa, nghe giọng điệu này của anh, có vẻ như anh đến đây vì chuyện này. Anh có quan hệ gì với những người đó?
“Nhìn vẻ mặt này của bà thì chắc là có ấn tượng nhỉ?” Lăng Túc Nhiên lại hút một ngụm thuốc.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Mộ Dung Thần Túc nhíu chặt lông mày, trong lòng có cảm giác lo lắng mơ hồ.
“Nói ra kẻ xúi giục bà, sau đó giao người của nhà họ Tiêu đã từng tham gia vào chuyện này ra đây thì có thể cứu được tài phiệt Tiêu Thiết của bà!” Lăng Túc Nhiên không trả lời bà ta.
“Hừ!” Mộ Dung Thần Túc hừ lạnh, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, sau đó trầm giọng nói: "Ngài sứ giả muốn ra tay đối phó với các gia đình tài phiệt trong lãnh thổ quốc gia đã không phải là bí mật gì từ lâu rồi. Muốn đối phó với nhà họ Tiêu của tôi thì sao lại phải tìm lý do khác!"
"Có một câu chính là nếu muốn buộc tội cho người khác thì không cần lo lắng đến việc không tìm ra lỗi, tôi không biết cậu đang nói cái gì, cái gì mà nhà họ Trịnh ở Đông Khởi, tôi chưa từng nghe nói đến!"
“Bà chỉ có một cơ hội, tốt nhất là đừng có lãng phí!” Lăng Túc Nhiên lại cầm một điếu thuốc khác.
“Ngài sứ giả, khuyên cậu phải có lòng khoan dung, cậu không cần phải khiến sự việc đi đến đường cùng!” Tiêu Bằng Đạt hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lăng Túc Nhiên.
"Mặc dù cậu là một trong những quan chức quan trọng nhất của bộ chiến tranh, nhưng nhà họ Tiêu chúng tôi cũng không phải là người ăn chay!"
"Nếu như cậu vẫn cứ khăng khăng cố chấp thì dù hôm nay tài phiệt Tiêu Thiết của tôi có liều lĩnh phạm phải sai lầm lớn nhất thế giới, tôi cũng xin được chỉ bảo với cậu một lần!"
“Lại có một tên ngốc nữa đây!” Huyền Bàn ở một bên cạn lời, lẩm bẩm một câu.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn!” Đương nhiên Lăng Túc Nhiên không có để ý đến Tiêu Bằng Đạt mà nhìn Mộ Dung Thần Túc và thản nhiên nói: “Bà thật sự không muốn nói?”
“Từ lâu đã nghe nói Ngài sứ giả còn trẻ tuổi mà đã đột phá đến cảnh giới Chiến hoàng. Hôm nay đúng là may mắn học được tài năng xuất chúng của Ngài sứ giả!” Trên người Mộ Dung Thần Túc tràn đầy sát khí.
Sự việc năm đó đã trở thành điều cấm kỵ của tài phiệt Tiêu Thiết từ lâu, không ai được phép nhắc đến.
Trong năm năm qua, trong số tất cả những người biết chuyện đã xảy ra năm đó, ngoại trừ vài người con cháu dòng chính trước mặt bà và Tiêu Bằng Dương bị ghẻ lạnh ra thì những người khác đều đã bị xóa sổ.
Điều mà bà ta không thể ngờ được rằng ngay cả Mặc Các cũng không biết ai là người đã gây ra vụ việc này, mà tại sao Ngài sứ giả lại biết được!
Nhưng mà nó không còn quan trọng nữa!
Bởi vì bà ta biết nếu Ngài sứ giả đã đến vì chuyện này thì cho dù anh có quan hệ gì với chuyện đó, mặc kệ anh có thân phận gì, anh cũng đều phải chết!
“Muốn giết tôi để bịt đầu mối?” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói.
“Ra tay đi!” Mộ Dung Thần Túc hít sâu một hơi rồi tiếp tục: “Để tôi xem xem Ngài sứ giả mạnh đến mức nào!”
“Mẹ, chúng con chiến cùng với mẹ!” Đám người Tiêu Bằng Đạt đồng thời hét lên.
Mấy người bọn họ có tu vi không hề yếu, Tiêu Bằng Đạt vốn đã là cường giả có thực lực Chiến tông, những người khác cũng đều ở cảnh giới Chiến tôn hậu kỳ.
“Mọi người lui ra!” Mộ Dung Thần Túc lạnh lùng lên tiếng, vừa nói vừa rút bội kiếm của mình ra.
"Mẹ..." Tiêu Bằng Đạt lại lên tiếng.
“Không nghe thấy mẹ nói gì sao?” Giọng điệu của Mộ Dung Thần Túc trầm xuống, đồng thời một luồng khí lạnh tràn ra ngoài: “Lui xuống!”
“Vâng!” Đám người Tiêu Bằng Đạt rùng mình bước sang một bên.
“Cho bà một cơ hội nhưng nếu bà không biết trân trọng, vậy thì không thể trách tôi được!” Lăng Túc Nhiên vứt tàn thuốc đi, rút ​​Huyết Ảnh Cuồng Đao ở trên người xuống.
“Tiếp chiêu!” Mộ Dung Thần Túc tức giận hét lên.
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng khí thế dồi dào bay lên cao, khí thế cường hãn của cảnh giới Chiến hoàng phát tán, bao phủ toàn bộ mảnh không gian này.
Lúc này Huyền Bàn và đám người Tiêu Bằng Đạt như rơi vào hầm băng, bọn họ không thể không lùi về phía sau hàng trăm mét.
“Mộ Dung kiếm pháp!” Mộ Dung Thần Túc lại nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.