Chương trước
Chương sau
“Hả?” Người đàn ông nhướng mày một cái, lập tức anh ta cố gắng sử dụng công lực của mình để chặn lại. Nhưng mà anh ta đã hết hi vọng rồi.
Công lực của anh ta trong tích tắc hoàn toàn không thể vận lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lực chưởng của đối phương ùn ùn xông tới.
Bùm!
Ngay sau đó, cơ thể của người đàn ông bay tứ tung và anh ta phun ra một đường máu hình vòng cung trong không trung.
Sau khi nặng nề ngã xuống đất, anh ta lăn trên đất hơn chục lần rồi mới dừng lại, xương sườn trên người anh ta gãy ít nhất hơn một nửa, máu không ngừng trào ra từ miệng.
Khi anh ta còn chưa kịp lấy lại sức lực thì Huyền Bàn đã lại một lần nữa đi đến trước mặt của anh ta.
"Giờ thì tin chưa?" Khi Huyền Bàn nói, một luồng chưởng phong lại một lần nữa gào rít.
"Đừng..." Vong hồn của người đàn ông đó cũng bốc lên rồi.
Anh ta chưa kịp nói hết câu, một tầng sương mù máu đã tràn ra từ tim của anh ta, đồng tử nhanh chóng giãn ra, anh ta nằm trên mặt đất co giật vài cái, sau đó không còn nhúc nhích gì nữa.
Một đôi mắt trợn to bằng kích thước của một quả bóng bàn, gương mặt tràn đầy vẻ không cam tâm. Bản thân thật sự bị một tên oắt con chiến tôn Đỉnh phong giết chết, thật bực bội quá đi!
Huyền Bàn sau khi lia mắt nhìn xuống đất, thì quay đầu nhìn Lăng Túc Nhiên: "Đại ca, chúng ta đi thôi!"
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên gật đầu và tiếp tục đi vào trang viên.
Một lúc sau, cả hai đến một bãi cỏ ở sân sau nhà họ Tiêu.
Ngay trước mặt hai người là một tòa tháp bằng gỗ với những rường cột được chạm trổ, tổng cộng có ba tầng và mỗi tầng cao hơn mười mét.
Ở cửa tháp, bốn vị áo bào đạo sĩ già đang đứng tại chỗ, khí tức ngút trời, ánh mắt sắc bén và khí kình quất quýt toàn thân.
Tu vi của bốn người không hề yếu, thấp nhất là chiến tông sơ thành, hai người mạnh nhất cũng đã đột phá tới chiến tông Đỉnh phong rồi.
Lai lịch của tài phiệt Tiêu Thiết quả nhiên không thể coi thường!
Chỉ riêng thực lực của bốn người này đã có thể đè bẹp tài phiệt Sở Thi trước đây rồi.
“Lăng Soái, xin hãy về đi, đừng ép chúng tôi phải ra tay!” Lão già áo đen trong số đó trầm giọng nói, từ vẻ mặt đến dáng điệu đều rất căng thẳng.
Mặc dù ông ấy đã ở chiến tông cảnh giới Đỉnh phong, nhưng ông vẫn không dám manh động ở trước mặt Tây Vương.
Cách đây một thời gian, sau khi xảy ra chuyện của tài phiệt Sở Thi, ông ta đã đặc biệt chạy đến khu nhà của Sở Thi một chuyến, nhìn thấy cái khe dài ngàn thước bên trong đại viện thì trong lòng nỏi lên một trận sóng to gió lớn.
Ông ấy tự mình hiểu lấy nếu chống lại anh, thì tuyệt đối không có cơ hội sống sót!
Sau khi phân tích các cường giả trong một số tài phiệt, từ quan điểm đó có thể thấy sức chiến đấu của Tây Vương ít nhất là cảnh giới Chiến Hoàng!
“Trong tháp là ai?” Lăng Túc Nhiên nhẹ giọng nói.
“Lăng Soái, tôi không biết cậu gọi Lão phật gia là có chuyện gì, tôi cũng không quan tâm!” Ông già áo choàng đen tiếp tục nói.
"Nhưng xin hãy nghe lời khuyên của tôi. Tuy rằng thực lực của anh rất mạnh, nhưng tài phiệt Tiêu Thiết không phải là tài thiệt Sở Thi. Nếu như anh thật sự muốn động thủ, cơ hội chiến thắng của cũng không nhiều lắm đâu!"
“Đúng là ngớ ngẩn!” Huyền Bàn không nói nên lời.
Anh ta còn không biết những người này dựa vào đâu mà tự tin như vậy!
Thật sự nghĩ rằng mình có thể đối đầu với đại ca đã đạt tới chiến tông hậu kỳ của mình sao?
Mơ mộng hão huyền quá đi mất!
“Tốt nhất anh nên biết bớt bớt cái miệng của mình lại, nếu không sau này sẽ hối hận đấy!” Một lão già áo xám khác liếc nhìn Huyền mập.
“Ôi, tôi sợ quá!” Huyền Bàn nhún vai: “Có bản lĩnh thì đến cắn tôi đi!”
“Sẽ làm như anh mong muốn!” Lão giả áo xám trợn mắt ngoác mồm, giơ tay muốn xông ra ngoài.
“Lão Tứ!” Lão già mặc áo bào đen ngăn người kia lại. Sau đó, ông ấy nhìn Lăng Túc Nhiên.
"Lăng Soái, một lời nhắc nhở cuối cùng, hãy rời khỏi khu nhà của tài phiệt Tiêu Thiết càng sớm càng tốt. Nếu không, xin hãy tha thứ cho lão phu và đám người này đã vô lễ!"
“Hôm nay tôi đến để gặp hai người, một người là Mộ Dung Thần Túc và người kia là Tiêu Linh Tuyết.” Lăng Túc Nhiên nói lại một lần nữa: “Tôi sẽ không đi đâu cho đến khi gặp được hai người đó.”
"Nếu không muốn tài phiệt Tiêu Thiết nối gót tài phiệt Sở Thi, thì tốt nhất hãy để Mộ Dung Thần Túc chủ động ra mặt gặp tôi!"
“Đã vậy, thì các anh cũng không thể trách bọn tôi được!” Lão già áo đen hít sâu một hơi, khí thế không ngừng bốc lên.
Ba vị lão già khác cũng phóng ra khí thế của riêng mình.
Trong chốc lát, không gian này được bao phủ bởi một luồng khí tức cường hãn vô biên đáng sợ, tựa như đám mây đen áp sát, Thái Sơn áp đỉnh.
Ngay cả Huyền Bàn cũng cảm thấy ngột ngạt, không khỏi lùi lại mấy bước.
“Các ông không phải là đối thủ của tôi, bảo người trong tháp đi ra đi!” Lăng Túc Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, ngữ khí vô cùng bình thản.
Ngay từ lần đầu tiên bước vào trang viên này, anh đã cảm nhận được khí tức của cảnh giới Chiến hoàng, tuy rằng là vừa đột phá chưa lâu, nhưng chính xác là Chiến hoàng hàng thật giá thật rồi.
Mới vừa nãy sau khi đến bãi cỏ này, anh cảm ứng một cái liền biết ngay có người ở trong tòa tháp.
“Tuy rằng bọn tôi biết Lăng Soái rất mạnh, có thể không địch lại được anh, nhưng chúng tôi phải hoàn thành sứ mệnh, đắc tội rồi!” Lão già áo đen hít sâu một hơi và trầm giọng đáp lại.
Vù!
Giọng nói vừa dứt, bóng người lao về phía Lăng Túc Nhiên như một tia chớp, đồng thời xoay cổ tay, lợi kiếm rút ra khỏi võ, một đường kiếm khí sắc bén lập tức ngưng tụ.
Vù! Vù! Vù!
Ba vị lão già cũng không dừng lại, cầm thanh kiếm sắc bén trong tay và xông tới.
Cả bốn người họ đều biết sức chiến đấu của Lăng Soái mạnh đến mức độ nào, vì vậy họ đã dốc toàn lực để ra tay và trực tiếp vận dụng những con át chủ bài mạnh nhất của họ.
Bốn vị chiến tông, bốn thanh lợi kiếm, bốn phương bốn hướng, tấn công thần tốc, chấn động thiên hạ!
“Tại sao anh lại không nghe lời như vậy hả!”
Đối mặt với toàn bộ đòn đánh của bốn người, Lăng Túc Nhiên vẫn đứng nguyên tại chỗ không có một chút dấu hiệu khởi động, thậm chí anh còn không rút Huyết Ảnh Cuồng Đao ra.
“Giết!” Ngay sau đó, bốn người cùng lúc hét lên dữ dội, bốn đạo kiếm khí đồng thời bắn về phía Lăng Túc Nhiên như bốn tia chớp.
Đùng!
Vào lúc này, một luồng hào quang rộng lớn và hùng vĩ bộc phát từ Lăng Túc Nhiên, chuyển động về phía xung quanh giống như một vụ nổ súng thần công với năng lượng tràn ngập.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Ngay sau đó, bốn lão già bay về phía sau như lá rụng, đồng thời xuất hiện bốn dải máu hình vòng cung ở trên không trung.
Sau khi bay được khoảng cách năm mươi, sáu mươi mét, bốn người lần lượt rơi xuống đất, trong đó lão già có chiến tông sơ thành và chiến tông tiểu thành nhất thời nửa tỉnh nửa mê.
Tuy rằng hai lão già chiến tông Đỉnh phong vẫn còn thở, nhưng tình hình cũng không khả quan hơn, ít nhất cũng gãy một phần ba xương cốt, chỉ còn lại một nửa sức chiến đấu mà thôi.
"Làm sao... sao có thể..." Lão già mặc áo bào đen khó khăn nói, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Không phải là ông ấy chưa từng nghĩ đến thực lực của Lăng Soái rất mạnh, chắc chắn đã phá kính nhập hoàng, chí ít cũng là tu vi của chiến hoàng sơ thành rồi.
Tuy nhiên, ông ấy chưa bao giờ ngờ rằng anh lại mạnh đến mức độ này, Lăng Soái còn chưa ra tay mà khí thế của anh đã giết chết hai trong bốn người bọn họ rồi!
Đây thật sự chỉ là chiến hoàng sơ thành thôi sao?
“Ha ha, bây giờ đã biết mình có dốt nát hay không rồi chứ?” Huyền Bàn đi tới, khóe miệng nở nụ cười: “Mấy tên cóc nhái chiến tông muốn khiêu chiến với đại ca của tôi sao, thật là điếc không sợ súng mà!”
"Anh..." Lão già mặc áo bào đen mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không còn một chút sức lực nào để mà phản bác.
“Bà còn chưa chuẩn bị động thủ hay sao?” Lúc này Lăng Túc Nhiên nhìn về phía tháp và lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.