“Huyền Bàn, xem xét vết thương cho các anh em!” Sau đó, Lăng Túc Nhiên cao giọng nói.
Anh đã kiểm tra qua tình trạng của mọi người, hầu hết đều có vết thương nặng nhẹ khác nhau, chỉ có điều may mắn là bị thương ngoài da, không sao cả.
“Đã rõ!” Huyền Bàn đáp lại xong thì lấy ra mấy hộp thuốc, đi tới chỗ binh sĩ.
“Anh… Anh là Đốc soái của nước Hoa Hạ?” Tên trưởng ngục cuối cùng của phe bên kia rốt cục cũng phả ứng được, nhìn Lăng Túc Nhiên run rẩy hỏi.
“Mày mới biết sao?” Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng.
Cộp!
Người đàn ông kia không do dự mà quỳ xuống trước mặt Lăng Túc Nhiên, run rẩy nói:
“Xin… Xin Lăng đốc soái tha mạng…”
Không phải do gã muốn sợ, mà là vì uy danh của Lăng đốc soái của Hoa Hạ đã gây rúng động khắp thế giới Ám Vực từ hơn một năm trước.
Gã không ngờ có một ngày mình sẽ đụng phải cường giả trong truyền thuyết, mà nhìn uy lực của một đao lúc nãy thì thực lực của Lăng Túc Nhiên đã cao hơn năm ngoái khá nhiều rồi.
Bản lĩnh này, đừng nói là Luyện Ngục Môn của gã, mà sợ là Ám Vực Thánh điện cũng hiếm có người chống lại được!
Đùng!
Gã còn chưa dứt lời, một luồng kình phong đã gào thét lao khỏi tay Lăng Túc Nhiên, chui vào cơ thể gã.
Cơ thể người đàn ông bay ra ngoài khoảng bảy tám mét rồi đập mạnh xuống đất, kinh mạch toàn thân đứt từng khúc, tu vi mất hết, giống như một đống bùn nhão trên mặt đất.
“Mày… Thật ác độc…”
Gã ta chật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-ngam-cua-tieu-chau/1650215/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.