*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nắng đã tắt , lưu thế giới lại cho màn đêm,trời không trăng, cũng không thấy ông sao nào. Sơ Ảnh đang lê tấm thân tàn , không còn hơi sức tìm kiếm đội quân . Nàng lẩm bẩm.
" Hừ mất người cung nữ này gạt người , nói Phong ca được đưa về sắp tới Kinh Thành , mà nàng chạy hơn ba canh giờ còn chưa thấy tên lính nào , chứ đừng nói là một đội quân. Mệt chết nàng mà, trời lại tối đen , nàng thấy hơi sợ". ( tác giả : Sơ Ảnh , ngươi có bệnh mù đường không zạ.
Sơ Ảnh : haha chắt là không.
~~ : té xỉu.).
Nàng đang lầm bầm , trong đầu chợt lóe ra một suy nghĩ làm nàng đổ mồ hôi lạnh. " Không phải là nàng bị lạc đường chứ , sao lại chạy dô rừng rồi, mà không biết ở đây có thú dữ không , thật đáng sợ qúa ".
Đầu suy nghĩ thế nhưng chân vẫn cứ bước theo quán tính, miệng vu vơ hát đôi câu. ( Ta là người việt nên hát nhạc việt nha hehe.)
" Và hôm nay, em đã thấy.
Người bên em giờ đây sáng đôi.
Thật hạnh phúc mỗi khi anh cười.
Cầm tay em đi nhé anh. ".
Có con sói nào đó đang buồnchán bèn cất tiếng lên hú cùng với nàng. Sơ Ảnh rùng mình nghĩ. :((
«Có khi nào ,một lát nữa mình phải đi thăm quan bao tử của sói không nhỉ» . Sơ Ảnh bị suy nghĩ của chính nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-dang-ghet-mau-tranh-ra/72339/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.