“… Này…” Huyền Ngôn Nặc bị một câu nói đánh ngược lại, quẫn bách nửa ngày nói không ra lời.
Dật Thanh Thích đắc ý dào dạt đáp lại: “Thế nào ~ đáp không được rồi sao…”
Huyền Ngôn Nặc cúi đầu không nói lời nào.
“Hoàng thượng… Này… Thế nhưng… Ta không thích nam nhân a!!”
“… Không sao hết ~ lại nói tiếp, người kia hiện tại ở nơi nào?”
“Còn đang ở nhà của ta.”
“Tiểu Nặc đuổi y đi!!” Huyền Ngôn Nặc lập tức ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng rống lên một câu.
Dật Thanh Thích ôm Huyền Ngôn Nặc vào trong ngực: “Điều này sao được ~ nếu như người kia là thật lòng thích phụ thân ngươi thì sao? Làm vậy không phải tổn thương lòng tốt của y hay sao?”
Huyền Ngôn Nặc lắc đầu: “Không được không được, tiểu Nặc và mẫu thân tương đối thân thiết… Tiểu Nặc không thể tiếp nhận một nam nhân làm mẫu thân của mình… Hơn nữa… Ngươi có thể tiếp thu việc có hai người nhạc phụ sao?”
“Được.” Dật Thanh Thích gật đầu.
Huyền Ngôn Nặc vẻ mặt hắc tuyến: “Thế nhưng ta không thể tiếp thu việc có hai người phụ thân.”
“Tiểu Nặc ~ tiểu Nặc ~” Huyền Nghị thương cảm hề hề lại gần, “Tiểu Nặc nhất định phải giúp phụ thân đánh đuổi cái tên nam nhân biến thái kia nha ~ bằng không ngươi thực sự chỉ có thể có hai người phụ thân đó…”
“Phụ thân người yên tâm! Tiểu Nặc nhất định đánh đuổi y!” Huyền Ngôn Nặc vỗ vỗ ngực, rất tự tin nói. Dật Thanh Thích bất đắc dĩ vỗ vai Huyền Ngôn Nặc, hỏi:
“Tiểu Nặc thích đẹp trai không?”
“Vì sao hỏi cái này?”
“Ngươi cứ nói ngươi có thích hay không.”
“Cái này… Ai không thích đẹp trai chứ?”
“A, vậy như vậy đi. Tiểu Nặc, chúng ta nha, đi trước nhìn người kia bộ dạng thế nào, sau đó mới quyết định có được hay không?” Dật Thanh Thích hỏi Huyền Ngôn Nặc.
Huyền Ngôn Nặc suy nghĩ một hồi, lại nhìn thoáng qua Huyền Nghị: “Được rồi.”
Huyền Nghị ở trong lòng kêu rên: Dật Thanh Thích ngươi sớm muộn hại chết ta!
Qua vài ngày, bọn họ rốt cục tới Dương Châu, Huyền Ngôn Nặc cùng Huyền Nghị rốt cục cũng về tới nhà rồi. Vừa sải bước tiến vào cửa thì có hai người không giống nhau vọt đến, một người ôm lấy Huyền Ngôn Nặc, một người ôm lấy Huyền Nghị. Ôm lấy Huyền Ngôn Nặc chính là tỷ tỷ của y Huyền Ngôn Nhược. Dật Thanh Thích đương nhiên là rất không hài lòng, kéo Huyền Ngôn Nặc ôm vào lòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Huyền Ngôn Nhược. Huyền Ngôn Nhược thấy đệ đệ mà mình đang âu yếm bị cướp đi, cũng trừng mắt nhìn lại Dật Thanh Thích.
Huyền Ngôn Nặc ở trong lòng Dật Thanh Thích cọ vài cái, nhìn về phía Huyền Nghị cùng tên nam nhân biến thái bên cạnh cũng đang ôm nhau: “Phụ thân… Đang ôm người chính là cái tên… nam nhân biến thái kia sao?”
Nam nhân biến thái nghe vậy lập tức ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi nói ai là nam nhân biến thái?” Nhưng không nghĩ tới lại thấy được Dật Thanh Thích, rất kinh ngạc kêu lên một câu: “Hoàng huynh?! Sao huynh lại ở đây?”
Dật Thanh Thích nghe được nam nhân biến thái gọi hắn, cũng nhìn y một cái, lập tức sửng sốt, lại kêu lên một câu: “Tứ hoàng đệ?! Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Dật, ngươi biết y sao? Y là ai vậy? Tên gọi là gì?” Huyền Ngôn Nặc lấy khuỷu tay huých Dật Thanh Thích, hỏi. Dật Thanh Thích cúi đầu nói với Huyền Ngôn Nặc: “Ừ, y là tứ hoàng đệ của ta, ta đương nhiên biết y. Tên của y là… Dật Thanh Trí. Cũng chính là…”
“Trí Vương gia đương thời! ! !” Huyền Nghị kêu lên đầu tiên.
Dật Thanh Thích cười gật đầu với Huyền Nghị.
Huyền Nghị rất khó tin quay đầu nhìn Dật Thanh Trí một chút. Dật Thanh Trí cúi đầu hôn lên mặt Huyền Nghị, hỏi: “Nghị nhi, thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]